Lưỡng Thế Hoa

Quyển 4 - Chương 37



Tháng 10, đại quân đến huyện Vu.

Qua huyện Vu đã là đất Ngô. Tôi dù vẫn còn ở trong quân Thục nhưng lại được thỏa lòng hít thở khí trời Đông Ngô. Trận này sẽ dần mở màn cho bi kịch về sau của Thục, người đàn ông tôi yêu sẽ thoát khỏi lớp vỏ bọc mà lên vũ đài. Tôi vốn nên vui vẻ, nhưng lại không thể nào vui lên được.

Bấm tay tính toán, tôi rời Giang Đông đã gần hai năm. Theo quân lúc này không giống như lúc xưa, ngày xưa dù đường đi có bao xa, bên cạnh cũng sẽ có người Giang Đông. Nhưng lúc này đây, nhất là từ khi vào Thục tới nay, tôi luôn chỉ có một mình. Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cổ nhân khi xa quê đều luôn có nhiều ưu sầu đến như vậy. Ở một thế giới mà thông tin liên lạc cực kỳ lạc hậu, đối mặt với phong cảnh hoàn toàn khác biệt, bên tai đầy rẫy những ngôn ngữ xa lạ, cái cảm giác này, thật sự như đang ở chân trời góc bể.

Quân Ngô ở huyện Vu rất ít, chỉ là mang tính tượng trưng, kháng cự không được liền rút quân. Thắng lợi nhỏ bé này lại cổ vũ sĩ khí quân Lưu Bị. Hắn cũng vui mừng phấn khởi cho rằng quân Ngô không chịu nổi một kích, tiếp tục chỉnh quân thẳng tiến.

Từ huyện Vu đi về hướng Đông, địa thế dần dần trở nên bằng phẳng. Người dân địa phương cũng bắt đầu nhiều hơn. Mọi người ở đây pha trộn từ các tộc Man – Hán, sống bằng đánh cá và trồng trọt. Bọn họ dường như đã quen với chiến tranh, khi đội quân hoành tráng đi qua tàn phá một mảnh lại một mảnh nông trang, nông dân ở dưới ruộng vẫn tiếp tục cúi đầu canh tác, không hề ngẩng lên liếc nhìn đại quân. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần cho bọn họ một cuộc sống đầy đủ thì dù là quân Ngô hay quân Thục cũng không có gì khác nhau.

Nếu phải phân biệt rõ ràng ra, thì cũng là bên nào có thể cho một số người không an phận cơ hội tốt. Một đường tiến về phía đông, thường sẽ thấy những hương thân từ những địa phương xa xôi như Vũ Lăng chạy đến. Đối với họ, cuộc chiến này chính là cơ hội để tiến thân, mong rằng có thể được lợi từ việc ‘quy thuận’. Mà Lưu Bị cũng tiếp kiến bọn họ không biết mệt, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.

Nghe quân sĩ trong doanh nói, khi Lục Nghị còn đóng quân ở đó, đối với dân chúng địa phương vô cùng hậu đãi, thường dùng quân lương dư để phân phát cho người dân. Vì vậy dân chúng ở đây phần lớn ăn chơi rảnh rỗi, lại còn cho rằng quân đội hẳn phải chịu trách nhiệm về việc ăn uống của người dân. Chính bởi điều này, hương thân khi đến ‘quy thuận’ đều đưa ra những điều kiện cũng rất xa xỉ. Đây vốn là hồi chuông cảnh báo Lưu Bị, nhưng hắn lại không để ý đến, thậm chí còn cung cấp với số lượng gấp mấy lần quân Ngô để thỏa mãn lòng tham của người dân.

Nếu một bên được lợi nhiều hơn, đương nhiên lợi ích của bên kia sẽ bị giảm. Trên đường nhìn Lưu Bị hào phóng như vậy, tiếp viện cùng tiếp tế trong quân khá là căng thẳng. Hơn nữa, dọc đường tiếp nhận không ít quân sĩ Man tộc, những người này thường xuyên say rượu gây sự, tạo ra không ít phiền toái. Không thể nghi ngờ là điều này ít nhiều đã làm giảm sĩ khí quân Thục, nhưng đội ngũ hoành tráng đã che giấu những mâu thuẫn đang ngấm ngầm nảy sinh này, còn Lưu Bị thế nhưng lại đang say sưa trong thắng lợi mà hắn cho là lẽ đương nhiên.

Tháng mười hai, đại quân chiếm được Tỉ Quy. Tướng Ngô đóng ở Tỉ Quy là Lý Dị lui về Di Lăng. Quân Ngô thương vong cũng không quá thảm trọng, nhưng đây vẫn là thắng lợi đáng kể đầu tiên trong hành trình đông tiến của quân Thục. Lưu Bị cũng không rảnh nghĩ vì sao có thể thắng một cách đơn giản như vậy, bắt đầu bận rộn điều phối đại quân. Hắn chia quân làm ba đường, phái Hoàng Quyền thống lĩnh một đội quân trước đến Lâm Tự phòng đề phòng quân Ngụy, Ngô Ban thống lĩnh một đội tiến đến Di Lăng, còn bản thân hắn lại đi đường thủy qua Di Đạo cùng Ngô Ban hội quân. Đây là một chiến lược rất khá, nhưng vẫn không thể ngăn được số mệnh sắp bại vong của hắn.

Trên đường tiếp tục đông tiến, Lưu Bị tranh thủ lúc rảnh rỗi dạo qua Vũ Lăng một vòng. Hắn quá say mê vào việc tăng lên quân số, mỗi một đội quân Man tộc tăng thêm đều làm cho hắn vui mừng phấn khởi. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến, hai mươi vạn quân đã là quá nhiều, còn muốn nhiều quân hơn làm gì.

Oán giận trong quân ở Tỷ Quy lặng lẽ phát sinh. Cuối cùng sẽ có một ngày, những hờn oán đang âm ỉ này sẽ bùng cháy. Nhưng trước khi nó xảy ra, tôi phải rời đi.

Ngày thứ mười Lưu Bị rời đi, rốt cuộc tôi cũng tìm được cơ hội. Hôm đó, ở chuồng ngựa, Vương Phương vẫn giả như đang tắm cho ngựa, tới gần tôi thấp giọng nói :

“Phu nhân, ở cửa sau doanh trại, tại hạ có an bài một đường đi. Phu nhân chờ trời tối hãy đi theo đường đó thẳng ra bờ sông, tại hạ trên thuyền chờ người.”

Trời tối, tôi thành công tránh đi tai mắt trong quân, đi theo con đường mà bọn họ đã sắp xếp đến bờ sông. Đêm như tấm màn đen bao phủ, mặt sông không chút ánh sáng, tôi mờ mịt nhìn xung quanh, nhưng không hề nhìn thấy con thuyền nào bên bờ sông.

“Ngươi đang tìm cái gì?”

Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến. Tôi xoay người, kinh ngạc nhìn kẻ mà hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy nhất.

Lưu Bị. Hắn bước ra từ phía sau mấy mỏm đá, theo sau hắn là binh lính với bộ dạng hung tợn. Hắn cầm cái gì đó nhẹ nhàng bâng quơ vứt trước mặt tôi, lạnh lùng nói :

“Ngươi đang tìm hai người kia đúng không?”

Dựa vào ánh đuốc trong tay bọn họ, tôi kinh ngạc nhìn thấy, trên đất kia, chính là hai cái đầu người đầy máu.

Tim tôi thắt lại. Tôi đã hại chết hai người họ.

Tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Bị, lửa giận trong mắt như muốn đốt cháy cả màn đêm.

Hắn lại không chút để ý, thản nhiên nói : “May mà trẫm trở về sớm hơn dự định, qua sông lại nhìn thấy con thuyền khả nghi này. Nếu không để ngươi trốn về rồi sao?”

Ngừng một chút, hắn vừa cười vừa nói : “Chỉ có điều, ngươi chạy thoát thì đã sao? Sớm muộn gì ngươi cũng rơi vào tay trẫm. Nhưng trẫm hiện tại sẽ không thả ngươi đi, trẫm muốn cho ngươi xem trẫm sẽ đánh bại đám nhãi Giang Đông các ngươi thế nào, rồi sẽ đem đầu ngươi treo trên thành Kiến Nghiệp.”

Tôi vẫn không nói lời nào, yên lặng nhìn hắn.

Hắn phất phất tay: “Mang về. Tăng cường trông giữ, một khắc cũng không được sơ sót.”

Có quân sĩ đi lên túm lấy cánh tay tôi, tôi cũng không phản kháng, mặc cho bọn chúng mang đi. Nhưng ánh mắt phẫn nộ vẫn nhìn chằm chằm Lưu Bị.

“Ngươi còn muốn nói gì?” Hắn nhướng mày, ra vẻ oai vệ hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn hắn thật sâu, sau đó nói: “Quân Thục sắp bại.”

Quân Thục sắp bại!

Lời tiên đoán gần như nguyền rủa của tôi dường như có cánh, lan truyền nhanh chóng trong quân. Trong số người nghe được, một số kẻ thì tỏ vẻ khinh thường, nhiều người lại căm phẫn cho rằng tôi nói hươu nói vượn, nhưng cũng có một số người lo lắng.

Khí trời càng lúc càng lạnh lẽo, rồi lại trở nên càng lúc càng ấm áp. Trong khoảng thời gian từ đông sang hạ này, Lưu Bị giành được một loạt thắng lợi, hắn đánh hạ Di Lăng, lại chia Di Đạo vây Tôn Hoàn trong thành. Lục Nghị dùng chiến thắng dệt thành cái kén, vây Lưu Bị trong đó, khiến cho hắn không thể thấy được thế giới bên ngoài cái kén ấy.

Không phải là không có người thanh tỉnh, nhưng giữa không khí cuồng nhiệt trong chiến thắng này, những lời nói không phù hợp ấy không cách nào truyền vào tai Lưu Bị. Trên thực tế, những người này thậm chí không phải là ít. Mặc dù luôn luôn thắng lợi, nhưng bọn họ lại chưa từng gặp được quân chủ lực của địch.Trong mắt bọn họ, kẻ địch như loài rắn giảo hoạt chưa từng giáp mặt này, vĩnh viễn không biết được bao giờ nó sẽ hiện thân. Cuộc chiến này quá dài, mặt trận phân tán quá nhiều nơi, mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn, bắt đầu chờ đợi một sự kết thúc, có thể sẽ nắm được con rắn này trong tay, có thể sẽ bị nó cắn một phát. Nhưng dù sao đi nữa, đó vẫn là sự kết thúc.

Cam Ninh vẫn chưa từng bỏ cuộc. Mặc dù bị trông coi nghiêm ngặt, nhưng trong quân vẫn sẽ có bộ hạ cũ của hắn liên hệ được với tôi. Bọn họ nói muốn tìm cách khác đưa tôi ra ngoài. Nhưng lúc này tôi đều cự tuyệt. Nếu không nắm chắc mười phần, tôi không muốn bất kỳ ai phải hi sinh tính mạng vì tôi. Trong trận chiến Xích Bích, tôi từng thừa dịp loạn lạc mà chạy thoát khỏi Bắc quân. Tôi nghĩ lúc này cũng có thể làm như vậy. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn đánh cược một ván cùng Lưu Bị.

Vở kịch tôi mong chờ, rốt cuộc cũng mở màn.

Tháng sáu, nguyên niên Hoàng Võ, Lưu Bị đóng quân ở Hạo Đình. Thời tiết nóng bức, sĩ khí xuống thấp, binh sĩ đều kêu khổ vang trời. Không chịu nổi áp lực từ những lời oán thán này, Lưu Bị hạ lệnh rời trại tới đóng ở rừng cây mát mẻ. Quân Thục rất đông, trại trước liền trại sau, lại kéo dài hơn trăm dặm.

Tôi thấp thỏm chờ đợi ngày đó đến, nhưng trước đó đã xảy ra một chuyện chưa từng được ghi lại trong sử sách—–

Ngày đó, tôi đang ở trong doanh trại cùng mấy binh sĩ canh giữ tôi nói chuyện phiếm. Ở chung lâu ngày, lại thấy tôi không có ý định chạy trốn, bọn họ cũng khách khí hơn với tôi. Chỉ cần không thử chạy trốn, tôi ở trong doanh trại cũng khá tự do.

Ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy binh sĩ xung quanh đến báo: Đông Ngô có sứ giả tới.

Đông Ngô có sứ tới? Lúc này phái sứ giả tới làm gì? Tôi không kìm được tò mò, muốn đi nghe một chút. Mấy binh sĩ trông coi cũng không làm khó tôi, liền dẫn tôi đi vào.

Tôi đến gần trại của chủ soái, xung quanh là rất nhiều người cũng đang tò mò nghiêng tai nghe ngóng. Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến:

“——tại hạ phụng lệnh đại đô đốc, đến đây thỉnh hòa với bệ hạ.”

Là giọng của Lạc Thống, lúc này hắn chạy tới xin hòa làm gì? Tôi tò mò tiếp tục đưa tai lắng nghe, lại thấy Lưu Bị nói:

“Lúc này rồi, còn xin hòa cái gì?”

Tôi nghe được lời nói hệt như tôi đã nghĩ.

“Đại đô đốc không đành lòng nhìn thấy cảnh giết chóc. Ngài hi vọng hai bên rút quân, coi như tạo phúc cho dân chúng hai nước.”

“Ồ? Hắn sợ quân sĩ của mình bị giết sao ?”

“Đại đô đốc không phải ý này …” Lạc Thống dừng một chút, lại nói: “Ngài ấy là không muốn quân đội của bệ hạ bị rơi vào cảnh giết chóc…”

Lúc này, người xung quanh bắt đầu ồn ào, Lưu Bị cũng không hề kiềm chế mà cười ha hả. Được một lúc lâu, tôi mới nghe thấy giọng nói của hắn:

“Sợ quân đội của trẫm rơi vào cảnh bị giết chóc? Đây là lần đầu tiên trẫm nghe thấy chuyện nực cười như vậy. Ha ha…”

“Tại hạ cũng không phải là đang hù dọa. Khẩn cầu bệ hạ suy xét.”

“Các ngươi là cố ý đến đem trẫm làm trò cười sao?” Lưu Bị đột nhiên đập mạnh lên bàn, nói: “Việc này đừng nhắc lại nữa! Ngươi hãy mau lui đi, nếu không đừng trách trẫm vô tình.”

Lại một trận xôn xao, tôi nhìn thấy Lạc Thống vừa lắc đầu vừa đi ra. Hắn vừa nhìn thấy tôi thì lập tức ngẩn ra, lại không biết có nên bước tới hay không.

Tôi nháy mắt với hắn về một hướng vắng vẻ, rồi quay lại cầu khẩn người thủ vệ: “Người này là tri kỷ của ta, nếu có thể, hãy cho ta cùng hắn nói mấy câu. Chỉ là nói chuyện, không có gì khác.”

Thủ vệ do dự đứng đó. Lúc này, tôi nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên tay ra, nhét vào trong tay y.

“Được rồi,” y miễn cưỡng đồng ý, “Chỉ được nói ba câu.”

Vì vậy tôi bước đến, Lạc Thống khi thấy tôi thì nét vui mừng hiện rõ trên mặt, hắn nói không ngừng: “Không nghĩ được Ảnh phu nhân quả thực đang ở trong quân Thục. Mọi thứ vẫn tốt chứ?”

Tôi vội vã ngăn lại những lời dông dài của hắn, chỉ vào thủ vệ cách đó không xa nói: “Chờ ta trở lại quân Ngô rồi hàn huyên sau. Bây giờ ta chỉ có thể nói với ngươi ba câu.”

“Hả?” Hắn áy náy nói: “Vậy không phải người đã nói một câu rồi sao?”

“Câu này không tính,” Tôi dở khóc dở cười. “Ta hỏi, ngươi trả lời, không nói lời vô ích.”

“Được, được.” Hắn liên tục gật đầu.

Tôi tiến đến gần tai hắn, dùng thanh âm chỉ hai chúng tôi nghe được hỏi: “Các ngươi định ngày nào châm lửa?”

Hắn kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, đơn giản nói: “Hai mươi tháng sáu.”

Tôi gật đầu, lại hỏi: “Vì sao chạy đến cầu hòa?”

“Tôi cũng nói không cần phải đi,” Hắn cười nói, “Nhưng đô đốc muốn tôi đến. Ngài nói, một khi châm lửa, nơi này sẽ tử thương vô số. Ngài ấy không muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Ngài ấy thật là ….”

Thấy sắc mặt tôi trầm xuống, hắn vội nuốt hết những lời vô nghĩa vào trong.

“Nhưng làm thế này có thể khiến cho Lưu Bị nhận ra điều gì đó, chẳng lẽ hắn không biết?” Tôi lại hỏi.

“Ngài ấy vẫn ngốc nghếch mà cố chấp như vậy. Đây không phải là điểm hấp dẫn người khác của ngài ấy sao?”

Lời nói của hắn ngắn gọn mà đúng ngay điểm mấu chốt.

Tôi nhìn theo bóng hắn rời khỏi doanh trại quân Thục. Bên tai tràn ngập những lời bàn luận tò mò xen lẫn bất an của binh sĩ. Lưu Bị cũng không phát giác ra điều gì, vẫn mang theo vẻ say mê chờ đợi chiến thắng, đi về trại của hắn.

Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi đã quên không nhờ Lạc Thống thay tôi hỏi thăm chàng.

Lúc này, chắc hẳn Lục Nghị cũng không thoải mái như chúng tôi tưởng tượng.

Nhưng dù sao đi nữa, huy hoàng cùng bất diệt chỉ có thể được tạo nên từ số phận của hai mươi vạn người. Thời đại này, chỉ có thể dùng một trận lửa lớn để kết thúc.

Đây chính là vũ đài của chàng, là thời đại của chàng, là vận mệnh của chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.