Đó chỉ là một căn phòng bình thường với một chiếc
giường cũng không có gì đặc biệt. Sàn nhà trống trải cũ kỹ, trên vách tường
bong ra từng mảng in lại dấu ấn của thời gian, xà cột loang lổ bám đầy bụi bặm.
Nhưng vì có người đàn ông này tồn tại, những vách
tường bong ra từng mảng cũng mang hình dạng của hoa tường vi, cột xà loang lổ
bụi bặm cũng có mùi hoa sơn chi thoang thoảng.
Khi nhìn thấy trường bào màu trắng che giấu thân thể
của chàng rơi xuống, tôi bỗng có cảm giác tự ti mặc cảm. Thân thể của chàng
thật đẹp, cũng đẹp như linh hồn của chàng vậy. Bốn mươi năm thời gian không lưu
lại chút dấu vết gì trên thân thể này, một chút cũng không. Nó dường như đã
được ánh trăng gột rửa, sáng trong đẹp đẽ.
Làn da chàng có hương vị thật sạch sẽ, giống như mùi
hương của loại rượu thơm mát nhất. Nhiệt độ cơ thể chàng thật ra cũng không cao
hơn so với tôi, nhưng cảm giác như miếng ngọc mang theo người. Rõ ràng giữa khí
trời lạnh lẽo nhưng vẫn cảm thấy dịu ấm đến tận đáy lòng.
Chàng vẫn ôm chặt lấy tôi, dường như muốn đem tôi khảm
vào trong thân thể chàng. Lúc hơi dừng lại, chàng chăm chú nhìn vào mắt tôi.
Tóc chàng xõa tung, giống như bức màn sa tanh đen nhánh, nhẹ nhàng lướt qua mặt
tôi.
Rượu đúng là thứ tốt, nó vừa làm cho người ta quên
những thứ cần quên, cũng làm cho những xúc cảm khác trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tại một khắc ấy, tôi quên mất tôi là ai, cũng quên đi chàng là ai, quên đi quá
khứ, cũng quên đi ngày mai, quên đi niềm vui và cả những đau thương. Hết thảy
như ảo ảnh trong mộng, dường như sương khói lại dường như chỉ thoáng qua. Chỉ
có hiện tại là chân thực, chỉ có người đang ôm trong lòng, là chân thực.
Sau đó, chàng lại một lần nữa ôm chặt lấy tôi, dùng
hết sức lực mà áp sát vào tôi. Chúng tôi, tiếng tim đập hòa nhịp với nhau, hơi
thở quấn quýt lấy hơi thở. Tôi bỗng nhiên muốn khóc. Chúng tôi vốn nên như thế
này. Thật lâu thật lâu trước kia, chúng tôi đã nên là như thế này.
Tóc của chàng phủ trên mặt của tôi, giống như không gian
màu đen, lại tỏa ra hương hoa sơn chi thơm ngát. Khi tôi hít thở, dường như
đang chìm vào hồ nước sâu, cứ từ từ, từ từ chìm xuống, đến đáy hồ. Sau đó, giữa
không gian tối thăm thẳm, dịu dàng, tôi ngủ thiếp đi.
Tôi ngủ nhưng lại cảm thấy bất an. Trong mộng, mọi thứ
vỡ thành mảnh vụn, hòa lẫn với ánh sáng, địa ngục cùng thiên đường vỡ tan. Tôi
cảm giác được chàng đứng dậy, dường như một bộ phận của chính thân thể mình bị
xé rời, tôi muốn gọi chàng nhưng lại vô lực____
“Vận mệnh không thể thay đổi, mà ước nguyện ban đầu
thật dễ dàng bị quên đi. Có một số việc không phải như cô nghĩ.”
___Thanh âm của ai mà quen thuộc như vậy? Tôi không
thể nhớ ra.
Sau đó tôi phát hiện mình đang ở Lư Giang, trong ánh
tịch dương, trước Thái thú phủ. Chàng thiếu niên trong gió buông tay tôi, xoay
người. Tôi vội vàng muốn đuổi theo chàng, nhưng lại không thể nào đuổi kịp. Tôi
muốn gọi, nhưng lại phát hiện bản thân mình không thể nói.
Chàng muốn rời đi. Chàng cứ như vậy mà rời khỏi cuộc
đời tôi, không bao giờ trở lại.
___Tôi lại một lần nữa dùng hết sức lực còn lại của
bản thân, cuối cùng gọi thành tiếng.
Sau đó tôi tỉnh lại, mắt còn chưa mở ra, vội vã tìm
tay chàng____
Cuối cùng tôi cũng tìm được. Ngón tay kia thon dài,
sạch sẽ giống như dây thừng nối với thiên đường, gắt gao cuốn lấy ngón tay của
tôi. Tôi cũng nắm chặt tay chàng, mở mắt, thấy chàng nửa ngồi bên người, dịu
dàng nhìn tôi.
Trong lòng tôi lập tức yên ổn trở lại. Đó chỉ là mộng
mà thôi, chàng vẫn ở đây, bên cạnh tôi.
Chàng mỉm cười đưa tay ôm lấy tôi, để tôi dựa vào ngực
chàng. Chàng lại dùng tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, lau đi mấy giọt mồ hôi vì
sợ hãi mà toát ra trên trán, cùng mười ngón tay của tôi đan chặt vào nhau.
Tôi không nói gì, chỉ dựa sát hơn vào người chàng.
“Nàng vừa gọi tên của ta.” Cứ như vậy dựa sát vào nhau
một lúc, tôi nghe chàng nói như thế.
“Ta mơ thấy chàng.” Tôi cười nhẹ.
Chàng trầm mặc một lúc rồi nói:
“Vừa nãy nàng gọi ‘Lục Tốn’.”
Tôi kinh hãi, nghiêng đầu đón ánh mắt chàng. Nhưng
trong ánh mắt ấy, tôi không tìm thấy chút kinh ngạc nào, chỉ có vẻ bình tĩnh
như nước.
“Nói đến cũng hơi kỳ lạ,” chàng nhìn tôi nhẹ nhàng
nói, “Tên ‘Tốn’ này vốn là do cha mẹta đặt. Nhưng từ khi họ qua đời, ông chú
nhận nuôi ta không thích, liền sửa lại tên này. Việc này ngoại trừ Lục Mạo thì
không ai biết… Ngay cả Như cũng không biết. Nhưng vừa nghe nàng gọi, ta lại
nghĩ vốn dĩ nên là như thế.”
Tôi không biết trả lời chàng thế nào, chỉ cúi đầu, khẽ
hỏi : “Vậy chàng thích tên nào?”
“Năm đó ăn nhờ ở đậu, ông chú nếu đã nói như vậy, ta
cũng không có lựa chọn khác.”
“Ta lại thích chữ ‘Tốn’ này, thật đẹp, giống như hoa
văn khắc trên trụ đá bạch ngọc.”
Chàng nhẹ nhàng cười rộ lên, lấy tay vuốt nhẹ tóc tôi
rồi nói: “Cách nói của nàng thật thú vị, lần đầu tiên ta nghe đấy.”
Tôi cũng cười, nhịn không được lại ngẩng đầu lên nhìn
chàng nói: “Nếu thích, chàng đổi lại tên cha mẹ đã đặt đi. Dù sao hiện tại
chàng cũng không ăn nhờ ở đậu. Cho dù ông chú có ơn nuôi dạy, chàng dùng tên ấy
cũng đã nửa đời người, vậy là đủ rồi.”
Chàng nhìn tôi thật lâu, gật đầu, cuối cùng lại
nghiêng đầu, thở dài, cúi đầu nói:
“Ta đã không còn nhớ rõ hình dáng cha mẹ rồi.”
Cha mẹ ? Tôi hoảng hốt nhớ đến, tôi cũng đã quên mất
mình là người từng có cha mẹ.
Sinh mệnh dài đằng đẵng này, chỉ còn lại người đàn ông
bên cạnh. Chỉ có chàng.
Nhưng, cho dù đang nằm cạnh chàng, được chàng ôm vào
trong ngực, tôi vẫn không cảm thấy mình đã có được chàng.
Nghĩ như vậy, lại không kiềm được cảm thấy bi
thương.Tôi lắc đầu, cố quên đi nỗi bi thương, lẳng lặng nằm trong lòng chàng,
không nghĩ ngợi gì mà lắng nghe tiếng tim chàng đập. Mà chàng cũng im lặng, một
lần lại một lần vuốt tóc tôi.
Động tác dần trở nên chậm đi, tôi nâng mắt nhìn, nhìn
thấy vẻ mệt mỏi, ủ rũ trên mặt chàng.
“Chàng ngủ đi,” tôi nhịn không được, nói: “Chàng vẫn
chưa ngủ mà.”
Chàng lắc đầu, nói: “Ta không nỡ ngủ.”
“Vì sao?” Nhất thời chưa hiểu được ý chàng, tôi liền
hỏi.
Chàng nhìn tôi thật sâu, đưa tay áp lên má tôi, nhẹ
giọng nói:
“Vì ta biết, khi ta tỉnh lại, nàng sẽ không còn ở
đây.”
___Vì ta biết, khi ta tỉnh lại, nàng sẽ không còn ở
đây.
Tôi ngẩn ra, cả người phảng phất như bị điện giật, trở
nên run rẩy. Trong lúc nhất thời tâm tư rối bời, không tự chủ được liên thanh
nói: “Ai nói? Ai nói? Ta đương nhiên sẽ ở đây.”
Chàng nhìn tôi muốn nói lại thôi. Tôi sợ chàng lại nói
gì, hạ thấp người ôm lấy đầu chàng, để chàng nằm xuống, rồi như ra lệnh nói:
“Chàng mau ngủ đi, nếu không ta sẽ giận.”
Chàng rốt cuộc cũng gật đầu, nghiêng người, dùng một
bàn tay nắm lấy tay của tôi, tay còn lại ôm lấy tôi. Trước khi nhắm mắt, chàng
vẫn lưu luyến nhìn tôi. Tựa như một khi nhắm mắt, tôi sẽ hóa thành làn khói mà
biến mất.
Chàng dù sao cũng đã mệt mỏi, chỉ trong chốc lát,
tiếng hít thở đã trở nên đều đặn.
Tôi lẳng lặng nhìn chàng đi vào giấc ngủ, dần dần cũng
cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại cố gắng không ngủ____
Tôi véo mạnh vào người một cái, đau đớn trong nháy mắt
đẩy lùi cơn buồn ngủ. Sợ đánh thức chàng, tôi tự đè nén thân thể đang run lên
vì đau đớn, lại kiềm không được nước mắt chảy ra.
… Tôi không nỡ ngủ.
Một lần nữa ngẫm lại câu này, thật đúng là bi thương.
Men say dần tan, từ trong cơn mê muội dần chuyển sang
cảm giác hoảng hốt. Cảm giác từng chút từng chút trở nên tỉnh táo, làm cho
người ta vừa sợ hãi vừa thấy nặng nề.
Ánh trăng nương theo từng ô cửa sổ chiếu vào, chiếu
lên mặt đất, chiếu vào người chàng.Chàng ngủ thật sự yên ổn, hai mắt nhắm chặt,
hô hấp nhẹ nhàng, từng sợi lông mi dài được bao phủ bởi ánh trăng. Nhiệt độ cơ
thể chàng, từng chút từng chút xuyên qua da thịt, truyền thẳng vào trái tim
tôi. Thật ấm áp, thật tốt đẹp, nhưng tôi lại không biết làm thế nào để tiếp
nhận.
Tôi nói với bản thân: người này, người đàn ông bên
cạnh này, chính là người tôi yêu, là người tôi muốn.
Tôi ước thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại khoảng
khắc này, tôi muốn cứ như vậy mà tiếp tục nằm bên chàng cho tới khi tận thế.
Nhưng tôi biết thời gian không vì chúng tôi mà dừng lại, khi trời sáng, chàng
vẫn sẽ là Đông Ngô Đại đô đốc, mà tôi vẫn là phu nhân của Ngô Vương, chúng tôi
vẫn phải dùng thân phận này để tồn tại, cho tới ngày chúng tôi chết. Sinh mệnh
này thật đáng tuyệt vọng, thật nặng nề, nhưng chỉ có thể tiếp tục kéo dài.
Khi nghĩ như vậy, nước mắt trên mặt ướt rồi lại khô.
Tỉnh táo khiến tôi ngày càng ý thức rõ ràng: sẽ không có nữa, cảnh tượng như
hôm nay sẽ không có nữa. Rượu chỉ là cái cớ, chỉ có thể dùng làm cớ một lần.
Cái cớ ấy mang đến cho ta niềm vui như hoa anh túc, làm cho con người ngày càng
trầm mê, thậm chí vạn kiếp bất phục. Cho dù là tôi hay là chàng, cũng đủ thông
minh hoặc là đủ ngu xuẩn để không tái phạm sai lầm này. Chúng tôi cũng không
thay đổi bất cứ chuyện gì.
Tôi chỉ có thể cố gắng trong thời gian ngắn ngủi, gần
kề gương mặt chàng, tham lam hít lấy hơi thở của chàng. Trong khoảng thời gian
từng chút một mất đi không thể vãn hồi này, cho dù đau đớn, cũng là hạnh phúc.
Ánh trăng mờ dần. Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần
hiện lên màu xanh mờ nhạt. Ông trời, lẽ nào không thể sáng chậm một chút, cho
tôi thêm một chút thời gian hay sao?Trong lòng tôi thầm gào thét.
Nhưng vô ích, trời vẫn đang từng chút từng chút sáng
lên, không chút lưu tình.
Trong truyền thuyết, nước mắt cuồng dại có thể làm đổ
thành, nhưng nước mắt của tôi lại không thể níu kéo lại thời gian dù chỉ là một
giây lát.
Khi ánh trăng ngoài cửa sổ hoàn toàn biến mất, bầu
trời chuyển dần sang sắc lam nhạt, tiếng gà gáy sáng xẹt ngang bầu trời, tôi
rốt cục rời khỏi tay chàng, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Trên bàn, nến đỏ cháy sắp hết, mặt bàn cũ kĩ đầy dấu
vết loang lổ.
Trước khi đi lại không kiềm được mà quay đầu nhìn
chàng. Chàng còn đang ngủ say, khóe miệng còn ẩn nét cười, không biết chàng
đang mơ gì. Nếu là mộng đẹp, không biết trong đó có tôi hay không.
Trên gối còn vương hai sợi tóc của chàng, tôi cầm lấy
cho vào ống tay áo. Lại sợ bị mất, do dự thật lâu, cuối cùng từng chút một quấn
vào sợi dây đeo ngọc trước ngực.___Chỉ còn lại nó đi theo tôi một đời.
Nắng sớm chiếu trên gương mặt có vẻ đặc biệt bình
thản, điềm đạm của chàng, giống như đứa trẻ vô tội. Tôi ngồi cạnh chàng, nhìn
kỹ mặt chàng một lần cuối, thật lâu, thật lâu.Sau đó, tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi
môi đang khép của chàng.
___Vì ta biết, sau khi tỉnh lại, nàng sẽ không còn ở
đây.
Tôi lại nhớ tới những lời này, trong lòng bất giác cảm
thấy thật chua xót.
Bá Ngôn, thật xin lỗi… Tôi đứng lên, tự nhủ: hi vọng ở
kiếp sau, chúng ta có thể cùng nhau tỉnh lại trong căn phòng tràn ngập ánh
nắng.
Nghĩ như vậy, tôi bỗng cảm thấy trong lòng run rẩy.
Nước mắt một lần nữa lại rơi xuống.
Một đời này, như một kỳ tích mà vượt qua cả không gian
và thời gian, đi một đường dài như vậy mới có thể gặp nhau nhưng vẫn không thể
nắm tay nhau. Kiếp sau lục đạo luân hồi, giữa biển người mênh mông mờ mịt, làm
sao chúng tôi có thể tìm thấy được nhau.
Chỉ có hiện tại là chân thực.
Nhưng cái “hiện tại” này, cũng sắp trở thành quá khứ.
Tôi đẩy cửa đi ra khỏi Thái thú phủ, gió sớm phả vào
mặt. Rõ ràng là mùa hè, nhưng trong gió lại có ý thu.
Tôi siết chặt vạt áo đi trong gió. Cả tòa thành còn
chưa tỉnh lại sau cơn say, trên đường không một bóng người.
Tôi giống như đang chậm bước trong một ngôi thành
chết.
Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại mình tôi.
Đến cửa thành, tôi mới nhìn thấy một người sống.
Là Lạc Thống. Hắn đang dựa trên tường thành mà ngẩn
người. Thấy tôi đến, hắn như đang mê mang mà bước xuống thành, dùng ánh mắt kỳ
quái nhìn đôi mắt sưng đỏ cùng mái tóc lộn xộn của tôi.
Tôi đến gần hắn, dùng âm thanh cố đè nén đi tiếng khóc
nức nở, lệnh cho hắn:
“Đừng nói gì…. Cũng đừng hỏi cái gì. Ngươi chỉ cần
mang ta ra khỏi thành, đưa ta đến bến đò, giúp ta sắp xếp một chiếc thuyền…”
“…. Đưa ta đi Vũ Xương.”
Vào một buổi tối, trên đường đi, lúc tôi tắm phát hiện
trên xương quai xanh có một vết bầm nhỏ.
Tôi lại nhớ đến lúc chàng hôn tôi, nhớ tới sự dịu dàng
của chàng, kiềm không được mà rơi lệ.
Tôi biết nước ấm có thể làm tan vết bầm. Mấy ngày sau,
tôi vẫn dùng nước lạnh để tắm rửa, hy vọng rằng nó có thể lưu lại lâu một chút,
hy vọng dấu vết của người đàn ông ấy trên người tôi có thể lưu lại lâu thêm một
chút.
Nhưng vô ích, nó vẫn cứ dần dần tan đi, đến khi không
còn dấu vết.