Mộ Bắc Yên đem chi tiết đều nhất nhất hỏi rõ, lúc nãy cho người gọi Cận Đại Đức, đợi lúc có mặt Cận Đại Đức mặt lại hỏi một lần.
Như Ý tuy có chút ít khiếp sợ, đến cùng không dám lật lọng, chỉ đành nói ra từng chuyện như cũ.
Đợi Như Ý nói xong, Mộ Bắc Yên cũng không nói chuyện, đem chén trà nhỏ trước mặt mình một hơi uống cạn sạch, liền lẳng lặng yên chằm chằm vào Cận Đại Đức.
A Nguyên cùng với Cảnh Từ ngồi ở một bên nhìn, nói nhỏ: "Ta vốn còn tưởng rằng Mộ Bắc Yên chỉ biết chọi gà nuôi chó, không muốn cũng hiểu được kế công tâm."
Cảnh Từ thản nhiên nói: "Cha hắn chính là lão hồ ly, hắn mưa dầm thấm đất, chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy, luận tâm kế tự nhiên không kém đi nơi nào."
Ánh mắt của hắn nhu hòa chút ít, trầm thấp nói bên tai nàng: "Cho nên nàng lần trước vô ý bị hắn tính toán, cũng không có gì mất mặt."
Nhớ tới hậu quả hôm đó khi bị Mộ Bắc Yên tính toán, A Nguyên ho một tiếng, mặt dày làm như không nghe thấy, vành tai cũng đã không phải do lặng yên mà đỏ lên, mê người giống như hồng bảo thạch.
Cảnh Từ chằm chằm vào vành tai nàng một lát, mới như không có việc gì thu hồi ánh mắt.
Dưới áp lực của thế tử Hạ Vương, trong phòng bầu không khí đã yên tĩnh được gần như trầm trọng.
Cận Đại Đức đang quỳ gối, trên trán chậm rãi lăn xuống từng giọt mồ hôi lớn.
Sau nửa ngày, hắn rốt cục dập đầu nói: "Tiểu vương gia minh giám! Tiểu Ngọc nàng......thật sự của nàng cũng không về với ông bà, mà là......Mà là bị Vương gia hạ lệnh xử tử! "
Mộ Bắc Yên cặp mắt hoa đào mị ý ung dung ngày xưa đã rét lạnh, như có huyết quang cuồn cuộn, "Cha ta vì sao xử tử Tiểu Ngọc? Hắn cho ngươi đi đến cây hòe già cưỡng gian rồi giết chết Tiểu Ngọc?"
Cận Đại Đức cúi đầu nói: "Bẩm Tiểu vương gia, Vương gia có tâm tư gì, tiểu nhân cũng không hiểu.
Vương gia tựa hồ phát hiện cái gì, hạ lệnh âm thầm truyền Tiểu Ngọc đến, sắc mặt liền không được tốt.
Về sau gọi Tiểu Ngọc đi vào nói chuyện, ta cũng chỉ dám ở bên ngoài trông coi, cũng không biết họ nghị luận cái gì."
Cảnh Từ chợt nghe thấy tiếng ngắt lời hỏi: "Tiểu Ngọc cùng Hạ Vương từng có thời gian dài nói chuyện?"
Cận Đại Đức gật đầu, "Cụ thể nói gì đó, tiểu nhân nghe không rõ, xem bộ dáng là Tiểu Ngọc làm cái gì lại để cho Vương gia hết sức tức giận.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tiểu nhân cũng không biết, Vương gia cũng không nói.
Về sau Vương gia đem gọi ta đi vào, lệnh ta đem Tiểu Ngọc xử lý sạch, còn để cho ta hành động bí mật chút, chớ để người phát hiện thi thể.
Ta đi vào nhìn lên, Tiểu Ngọc mở xiêm y nằm trên giường, chết sống không biết.
Tiểu nhân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ đến dù sao nàng cũng không sống nổi, cho nên lại đem nàng đưa đến khu rừng bí mật......"
Hắn cúi thấp đầu, đưa tay đánh nhiều tát vào mặt mình, vừa đánh vừa nói: "Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Không nên dâng tràn sắc tâm, di chuyển nữ nhân Vương gia đã động vào......"
Hắn không nói một câu sau còn có thể, sau câu cuối, Mộ Bắc Yên đã nhấc chân đạp vào ngực hắn, cười lạnh nói: "Ngươi gặp sắc nảy lòng tham liền gặp sắc nảy lòng tham, càng muốn làm ô danh cha ta làm cái gì? Lúc trước không phải còn nói ông ấy bị thương bất lực ư?"
Cận Đại Đức bị đạp phải bò ngã xuống đất, chẳng qua là cuống quít dập đầu nhận tội, nói ra: "Đúng, đều là tiểu nhân sai, tiểu nhân phụng mệnh Vương gia đem nàng xử tử vứt xác là được, vì sao lại gặp sắc nảy lòng tham, để nàng trước khi chết phải chịu tội như vậy......"
Mộ Bắc Yên nghẹn lời nắm chặc quyền, nhất thời lại không phản bác được.
Theo Như Ý cùng Cận Đại Đức hiểu rõ, bất luận Hạ Vương có hay không thi bạo đối với Tiểu Ngọc, ít nhất là ông ta làm chủ giết người vứt xác không thể nghi ngờ.
Mà Cận Đại Đức phụng mệnh chủ nhân làm việc, chịu tội cũng không tính là lớn, —— huống chi truy cứu hắn, nhất định phải truy cứu Hạ Vương.
Ai lại chịu vì tiểu thị nữ đi truy cứu tội của Hạ Vương?
A Nguyên trầm ngâm, hỏi: "Dùng địa vị của Hạ Vương, muốn xử trí tỳ nữ nho nhỏ như vậy, không thể so với bóp chết con kiến còn ít phiền toái hơn à? Vì sao không nên giết người vứt xác, giả tạo thành Tiểu Ngọc hồi hương?"
Cận Đại Đức nói: "Tiểu nhân không biết.
Vương gia tựa hồ có điều gì cố kỵ, lúc ấy chỉ nói là làm cho nàng vĩnh viễn biến mất, đừng cho người bên ngoài phát giác......Ta về sau đoán, có lẽ Tiểu Ngọc câu dẫn Ngôn Hi công tử làm ra chuyện gì, làm cho Vương gia nổi giận, nhưng lại không muốn làm cho Ngôn Hi công tử thương tâm, cho nên mới xử trí như vậy.
Không ngờ Ngôn Hi công tử vẫn biết, cuối cùng làm cho Vương gia đưa tới họa sát thân......"
Hắn nằm ở trên mặt đất sát con mắt, nức nở hô: "Vương gia bị chết oan, Vương gia......bị chết quá oan!"
Mộ Bắc Yên tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì nhận định là Tả Ngôn Hi giết cha ta?"
Cận Đại Đức khóc ròng nói: "Công chúa không phải từ trong phòng của hắn tìm ra căn cứ nói hắn cùng Tiểu Ngọc có tư tình sao?"
Mộ Bắc Yên cười lạnh nói: "Muốn lục soát trong phòng ta, đừng nói y phục nữ nhân, tóc cùng móng tay nữ nhân đều có thể tìm ra một đống.
Như cái này đều có thể tính toán làm chứng cớ giết người, ta chẳng phải là giết người vô số? Ngươi vì sao không đề cập tới việc nảy sinh, làm cho Tả Ngôn Hi trăm miệng khó biện, là cái túi thơm kia từng nhét vào miệng Tiểu Ngọc? Ngươi ngược lại nói cho ta nghe một chút, vốn ngươi nên thu lại túi thơm, như thế nào lại chạy đến trong phòng Tả Ngôn Hi?"
Cận Đại Đức vội hỏi: "Tiểu vương gia minh giám, cái kia túi thơm có chút trân quý, tiểu nhân sau đó từng mang về, tiện tay đặt trên bàn, vốn nghĩ đến sau này có thể hay không nhờ bạn tốt sửa lại, ai ngờ không đến hai ngày bỗng nhiên liền không thấy.
Về sau ta lặng lẽ hỏi qua, lúc ấy ngoại trừ những người hầu thường ngày lui tới kia, Ngôn Hi công tử cũng đã tới.
Chuyện này Như Ý cũng có thể chứng minh."
Như Ý vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, tiểu nhân không dám nói dối, Cận tổng quản hỏi túi thơm ngày ấy, Ngôn Hi công tử chính xác từng đi qua."
Mộ Bắc Yên nói: "Chính ngươi nói tất cả, người ta lui tới nhiều hơn, ta ba ngày hai lần đi phòng kế toán lĩnh bạc, không chừng cũng đi qua, vì sao các ngươi hết lần này tới lần khác muốn đặc biệt nghị luận về Ngôn Hi? Chẳng lẽ khi đó các ngươi liền biết trước sẽ ở trong phòng hắn tìm ra túi thơm? Hay là biết trước hắn và Tiểu Ngọc có tư tình?"
Cận Đại Đức cúi đầu nói: "Có lẽ là chúng ta trong nội tâm có quỷ, hồi tưởng đến Ngôn Hi công tử đã cùng Tiểu Ngọc rất thân cận, đối Tiểu Ngọc rất tốt, cho nên phát hiện túi thơm không thấy, liền nhịn không được lòng nghi ngờ Ngôn Hi công tử."
Mộ Bắc Yên nói: "Tả Ngôn Hi đối với mọi người không tốt ư? Cùng với không thân cận? Thân cận chính là có tư tình? Thật sự là hắn cố tình thích cô nương kia, cô nương kia căn bản sẽ không ở Hạ Vương phủ, càng sẽ không là Tiểu Ngọc! Nghi ngờ hắn, còn không bằng lòng nghi ngờ ta, dù sao cô nương nào trông đẹp mắt, ta từ trước đến nay sẽ nhìn thêm vài lần, mà Ngôn Hi liếc cũng sẽ không thèm liếc!"
Hắn chợt nghe thấy tiếng nhớ tới cái khăn của Phó Mạn Khanh xuất hiện ở hiện trường phụ thân hắn bị ngộ hại, trên lưng liền nổi lên một tầng mồ hôi.
Âm thầm thao túng không phải là không muốn đem Mộ Bắc Yên đẩy ra.
Trước lúc Hạ Vương ngộ hại, hắn vừa cùng Hạ Vương nổi lên tranh chấp rất lớn, vốn nên dễ bị nghi ngờ nhất; mà cái kia khăn đúng là làm hắn hết đường chối cãi, lại cực kỳ có chứng cứ có sức thuyết phục, thậm chí căn bản không cần phải đi liên lụy đến sự tình Tiểu Ngọc.
Nhưng Tả Ngôn Hi âm thầm bảo vệ, lặng lẽ giấu đi khăn lụa, mặc dù người bên ngoài có mọi cách nghi kỵ, cũng không có bằng chứng lòng nghi ngờ thế tử giết cha.
Cái âm thanh kia muốn dẫn tà hoả tới trên người, rốt cuộc không thể thiêu cháy.
Sau đó, Phó Mạn Khanh bị ngộ hại, Tả Ngôn Hi đi truy tra về chiếc khăn lụa đã thành nghi phạm, ở nha môn một đêm, trong phòng của hắn liền xuất hiện "bằng chứng", mà Mộ Bắc Yên túc trực cạnh linh cữu phụ thân cả đêm mới tính là triệt để rửa sạch hiềm nghi.
Cận Đại Đức vẫn còn ngập ngừng nói: "Có Tiểu Ngọc dù sao là ười của Ngôn Hi công tử ......"
Mộ Bắc Yên quát lên: "Câm miệng! Tiểu Ngọc là thị nữ của Tả Ngôn Hi không sai, mà các ngươi dựa vào cái gì cho rằng, Tả Ngôn Hi sẽ nhận ra cái túi thơm kia cùng việc Tiểu Ngọc bị hại có quan hệ? Chẳng lẽ Tiểu Ngọc ở trên túi thơm đã viết chữ, nói nàng từng bị cái này túi thơm này nhét vào miệng sau đó cưỡng gian rồi giết chết? Nói cho cùng, bất quá ngươi muốn giá họa, chắc hẳn phải cho rằng đây là điều cực kỳ có căn cứ chính xác mà thôi!"
Cận Đại Đức cuống quít nói: "Oan uổng! Ta xưa nay kính trọng Ngôn Hi công tử, như thế nào giá họa cho hắn? Sao lại dám giá họa cho hắn? Về phần Ngôn Hi công tử như thế nào biết được cái túi thơm này cùng Tiểu Ngọc có quan hệ, tiểu nhân cũng không dám vọng thêm đo lường được......"
Mộ Bắc Yên cười lạnh nói: "Ta đây liền rõ rệt nói cho ngươi biết, Tả Ngôn Hi không có khả năng biết rõ cái này túi thơm cùng Tiểu Ngọc có quan hệ! cẩn thận như vậy, hạt châu bên trên túi thơm cũng không nhận ra ư? Sau khi nhặt được còn cho phép Tiểu Màn Thầu cầm lấy đi gắn lên trâm ngọc, còn nghênh ngang gắn ở trên đầu lại để cho quan sai nhận ra, —— ngươi cho rằng hắn là người ngu xuẩn giống ngươi?"
Cảnh Từ ánh mắt hơi thấp xuống, tự tiếu phi tiếu đảo qua A Nguyên, A Nguyên trên mặt liền không khỏi cảm giác như bị bỏng, coi như người Mộ Bắc Yên mắng ngu xuẩn là nàng.
Nàng chính mắt thấy Tả Ngôn Hi vứt bỏ hung khí sát hại Phó Mạn Khanh rời đi, dấu vết hoạt động khả nghi, hoàn toàn cũng cho rằng Tả Ngôn Hi là nghi phạm.
Nhưng trở lại y quán, rõ ràng đơn giản từ hắn trong phòng tìm ra chứng cớ, thành như đám người Cảnh Từ, Mộ Bắc Yên phân tích, hắn càng giống bị người vu oan giá họa.
Mà hắc y nhân bên sườn núi kia muốn giết nàng có lẽ cùng bản án của Hạ Vương phủ không có quan hệ.
A Nguyên ho một tiếng, rốt cục cũng nói, "Cận Đại Đức, hôm nay Trường Nhạc công chúa hạ lệnh điều tra, cũng không chỉ lục soát Tả Ngôn Hi phòng ngủ, thường ngày phòng nào dùng qua hun hương, đều lục soát qua.
Đương nhiên, kể cả phòng ngủ của ngươi."
Cận Đại Đức trên gương mặt tràn đầy mồ hôi, ngược lại trông trung hậu hơn gương mặt bình thường của hắn chút ít.
Hắn kinh ngạc nhìn A Nguyên, "Trong phòng ngủ của ta .....!cũng không có gì.
"
A Nguyên nói: "À, ngươi rời Hạ Vương, chính là cá rời nước, xác rùa bị vạch trần, ai cũng sẽ không nghi ngờ ngươi, tự nhiên cũng sẽ không có người đi vào phòng ngươi nhét cái gì có căn cứ chính làm bằng chứng.
Chẳng qua là ngươi có thể nói cho ta biết, thê thiếp của ngươi cũng không theo tới Thấm Hà, trong phòng ngươi vì sao cũng có hương do Tiết phu nhân chế tạo? À......Chính là túi thơm trong đó có hương trợ giúp quan hệ nam nữ?"
Nàng sờ sờ mũi của mình, cảm giác sâu sắc nàng là Nguyên đại tiểu thư phong lưu lay động cũng không có gì không tốt, nhắc tới chuyện như vậy mặt cũng có thể không đổi sắc, —— về phần tim có đập rộn lên hay không, dù sao chỉ có chính nàng rõ ràng, cũng không có việc gì.
Cận Đại Đức sắc mặt khẽ biến, vội hỏi: "Nguyên bộ khoái, ta là một người thô kệch, làm sao hiểu được hương thơm cái gì? Được Tiết phu nhân coi trọng, chế cho hương gì đó, cũng đều thưởng chút ít cho ta, bọn nha đầu vẩy nước quét nhà cũng tùy ý lấy ra hun, ta ngược lại chưa bao giờ biết những mùi hương kia có gì khác nhau.
Tiết phu nhân tiện tay ban thưởng, nhất định cũng không nghĩ tới điều đó nhiều đâu!"
Edit + Beta: Hàn Mai