Lưỡng Thế Hoan

Chương 150





Bên cạnh có bóng đen lướt đến, sau đó Tiêu Tiêu bối rối hỏi thăm: "Công tử, ngài sao rồi? "
Cảnh Từ lập tức đoán được hắn đã lưu ý việc này, đuổi theo hành tung của Mộ Bắc Yên mà theo tới, giương mắt nhìn về phía phương hướng A Nguyên rời đi, miễn cưỡng nói: "Nhanh đi giúp đỡ A Nguyên! Nàng không phải đối thủ của hắc y nhân kia! "
Tiêu Tiêu có một chút chần chờ, liền đáp: "Vâng!"
Cảnh Từ đi ra không xa, bên kia cũng có công sai theo tới.

Dùng bản lĩnh của bọn hắn, muốn bắt hắc y nhân thân thủ cao minh khó như lên trời, nhưng chiếu cố Cảnh Từ chắc có lẽ không có vấn đề.

Thấy Tiêu Tiêu phi thân rời đi, Cảnh Từ giơ tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, che giấu đáy mắt sầu lo cùng thống khổ, đứng thẳng thân hình hướng sai dịch nói: "Không sao, trước về nội viện nhìn xem."
Hắn mặc dù kiệt sức vẫn duy trì thân thể cân đối, nhưng hai chân bị trọng thương vẫn không cách nào nghe hắn điều khiển.
Hắn chậm rãi đi về có chút tập tễnh.

Hai gã sai dịch chạy tới thấy thế, bước lên phía trước đỡ, Cảnh Từ bỏ qua tay của bọn hắn, lạnh lùng liếc qua.
Sai dịch rùng mình bởi cái liếc mắt lạnh lẽo của hắn, lùi lại một bước, hai mặt nhìn nhau.

Cảnh Từ bình tĩnh, cố gắng ổn định thân hình, khó khăn đi về phía trước.

Hai chân đau nhức như đao bổ, hắn vẫn nhịn không được, lại quay đầu lại mắt nhìn phương hướng A Nguyên chạy đi.

Mua cực khổ vào người, là đem hết thảy nuốt vào.

Hắn vô cùng có chủ kiến từ trước đến nay, nhưng giờ phút này, hắn không nửa phần nắm chắc, phá vỡ bầu trời đen tối này, có thể hay không nhìn thấy con đường đầy ánh sáng mắt trời mà hắn hi vọng.
------------
Cảnh Từ phán đoán rất chuẩn xác.


Hắc y nhân kia võ nghệ cực cao, A Nguyên đuổi không kịp.

Nhưng vô luận thế nào chạy trên mặt đất không thể nhanh bằng bay trên trời, ở thời khắc mấu chốt, Tiểu Hoài mỗi ngày đi dạo theo chủ nhân, lại phát huy công dụng.

Hắc y nhân tự cho là đã bỏ xa A Nguyên, chậm dần lại nghỉ ngơi, cuối cùng bị A Nguyên đuổi theo, chặn tại đường tắt.
Rút kiếm ra, hắn phát hiện có một cọng lông súc sinh ở bên trên! Trợ uy, mới hiểu được lý do mình vẫn bị đuổi tới.
Hắn cũng không có vẻ sợ hãi, lại cười đến lạnh lẽo, quát "Ngươi đã cố ý muốn chết, thành toàn cho ngươi!"
A Nguyên tiếp hắn mấy chiêu, tất nhiên không ngừng kêu khổ.

Nàng quả thực không nên bởi vì ở Thẩm Hà chưa gặp qua kẻ địch mạnh, mà đánh giá cao thân thủ của mình.

Không nói về thể lực, võ nghệ của hắn đã bỏ xa nàng.

Ngày đó ở sườn núi nàng từng thấy Cảnh Từ ra tay, nhanh như tia chớp, nhanh như *lưu tinh vậy.
(*lưu tinh : sao băng )
Thân thủ của người này, cũng sàn sàn gần bằng Cảnh Từ.
Nhưng Cảnh Từ cũng không theo tới, mặc dù theo tới, tật bệnh hắn vẫn còn chưa lành, cũng không cách nào chống lại người này.
Nàng từng thấy người thuyết thư mấy lần, biết rõ tuổi cũng như dáng người, đã có thể phán đoán người này tuyệt đối không phải người thuyết thư.

Như vậy, người này rốt cuộc lai lịch thế nào, có quan hệ gì với người thuyết thư cùng với bản án của Hạ Vương có liên quan gì?
Nàng nhịn không được hỏi: "Ngươi đến tột cùng là người nào?"
Người nọ không đáp, chẳng qua đao trong tay càng hung ác, mạnh mẽ hơn.


A Nguyên mặc dù chuẩn bị đủ hoàn toàn tinh thần đối địch, tiếc rằng thực lực cách xa, lại quần chiến mấy chiêu, vai trái bỗng dưng mát lạnh, đã bị chém một đao.

Nếu không phải lui nhanh hơn, chỉ sợ cả cánh tay đã bị hắn chém xuống.
A Nguyên chỉ cảm thấy máu ở vết thương tuôn ra rất nhanh, cay mà đau đớn đứng lên, không khỏi kinh hãi.

Nhưng lúc này nàng muốn lui lại lúc đã không kịp, mắt thấy một đao lại một đao của hắc y nhân, từng chiêu bức đến chỗ hiểm, thật sự có ý định lấy mạng nàng, cũng không bởi vì nàng là người trong nha môn mà cố kị.
Tiểu Hoài thấy chủ nhân gặp nạn, luống cuống, nghiêng lướt cánh lần lượt đáp xuống, muốn mổ kẻ địch.

Hắc y nhân đã sớm nghĩ đến chém chết cái cọng lông súc sinh này để chặt đứt hậu hoạn, thấy thế gãi đúng chỗ ngứa, tìm ke hở hung hăng một đao chém tới.

A Nguyên thấy thế, vội vàng huy kiếm cứu giúp, nhưng phần bụng của Tiểu Hoài đã trúng một đao, thảm thiết kêu lên rồi vỗ cánh bay cao bỏ chạy.
Trên cao xẹt qua ánh sáng, cùng với tiếng ưng kêu thảm, giống như lại đem trí nhớ của nàng xé một lỗ hổng.
Tình này, cảnh này, quen thuộc đến đáng sợ.

Kinh sợ cùng nghi hoặc, A Nguyên hơi chút phân tâm, hắc y nhân đao đã đúng ngay vào mặt đánh úp lại, ngọn gió thoáng qua chỉ cách một chút.
Mắt thấy A Nguyên tránh cũng không thể tránh được, chỉ nghe tiếng thanh thúy "đinh" một tiếng, một thanh bảo kiếm vượt qua bên trong, xoay vọt tới, đã ngăn được một đao cực hiểm kia.
Hắc y nhân giật mình, giương mắt nhìn, liền thấy Tiêu Tiêu ngọc thụ lâm phong mà đứng, thanh tú như trúc, lại kiên cường như nham, đứng đối diện hắn, đem A Nguyên đang bị thương bảo vệ sau lưng.
Tiêu Tiêu quay mặt về phía sau hỏi: "Nguyên đại tiểu thư, không sao chứ?"
A Nguyên chưa tỉnh hồn, đáp: "Không có việc gì, tay......cánh tay vẫn còn."
Tiêu Tiêu hơi thở phào một cái, dương kiếm bức hướng hắc y nhân, quát: "Bắt nạt nữ hài nhi, còn gì là bổn sự của nam nhân, để cho ta chiếu cố ngươi!"
Hắc y nhân giống như thế mới biết A Nguyên là nữ tử, kinh dị mà nhìn A Nguyên, lại đảo qua khuôn mặt Tiêu Tiêu, nhanh chóng cùng Tiêu Tiêu ứng mấy chiêu rồi kìm kẽ hở thả người bỏ chạy.


Tiêu Tiêu truy đuổi, nhưng lại cảm giác thân thủ người nọ cao hơn mình, lại nhớ tới A Nguyên bị thương, không biết rõ tình hình như thế nào.

Hơi chút giật mình, hắc y nhân được đêm tối bảo vệ, đã biến mất từ lúc nào.

Hắn chần chờ, quay người đi trước xem thương thế của A Nguyên.

--------------
Tiết Chiếu Ý quả nhiên là ở trong phòng của người thuyết thư.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng chính là, một tiểu thiếp của Hạ Vương, thiếu chút nữa chạy trốn dưới mí mắt của bọn họ, giờ phút này lại ngã trên mặt đất.

Nàng cùng Hạ Vương giống nhau, bị người đâm trước ngực một đao.

Nhưng nàng ta rõ ràng còn chưa chết.

Vừa mới nhen nhóm, còn có thể thấy ngực còn chút phập phồng.

Mộ Bắc Yên ôm lấy nàng ta, dồn dập hỏi: "Là ngươi giết cha ta, đúng hay không? Ngươi rốt cuộc vì sao làm như vậy? Vì sao?"
Hạ Vương phủ cũng không có chủ mẫu, Hạ Vương cũng không có ý tái giá, Tiết Chiếu Ý xuất thân cũng không cao quý, tuy là thiếp thất, lại xử lý công việc trong phủ, cũng coi như một nửa chủ mẫu, cũng có thể được coi là phú quý tôn vinh.

Mà phú quý của nàng ta toàn bộ theo Hạ Vương mà đến, Hạ Vương lại chưa từng phát hiện ra gian tình của nàng ta, vì sao nàng ta phải giết Hạ Vương?
Tóc Tiết Chiếu Ý tán loạn, chảy xuống dưới mặt, quần áo cùng da thịt trên người bị tra tấn xanh tím.

Đôi mắt đầy ẩn tình bây giờ chằm chằm nhìn lên, không biết đang nhìn nóc nhà đầy bụi bặm, hay đang nhìn Mộ Bắc Yên.

Mộ Bắc Yên nhìn nàng ta khẽ nhếch môi nhưng không hề nói câu nào, có chút hoài nghi rốt cuộc nàng ta thần trí mơ hồ, không nói được lời nào.
Tiểu Lộc thấy tiểu thư đuổi theo kẻ trộm, cũng đi đuổi theo vài bước.

Đáng tiếc nàng không có bổn sự võ nghệ cao cường, mắt thấy đuổi không kịp, hùng hổ chửi bậy vài tiếng, mới vội vàng đi đến phòng nhỏ.


Mộ Bắc Yên đang truy hỏi Tiết Chiếu Ý, nàng đang bề bộn trong phòng tìm kiếm sư phụ thuyết thư của nàng.
Nàng xông lại hỏi tiểu mĩ nhân sắp chết kia: "Này, Trương tiên sinh đâu? Ông ấy không đến mức sẽ giết ngươi chứ? Huống chi ngươi còn giết được cả Hạ Vương cao to như vậy, ông ấy vừa bệnh vừa gầy, tất nhiên không phải là đối thủ của ngươi."
Đôi mắt Tiết Chiếu Ý mơ hồ chuyển động xuống dưới.
Mộ Bắc Yên mau chóng hỏi: "Tiết Chiếu Ý, nói mau, vì sao ngươi giết cha ta, là ai giết ngươi? Ngươi đều sống không được, còn ý định bảo vệ hung thủ, để mình chết không nhắm mắt?"
Tiết Chiếu Ý kịch liệt mà thở phì phò, chậm rãi tay giơ lên, ngăn chặn miệng vết thương trên ngực.

Máu tươi theo khe hở ở tay nàng chảy ra, uốn lượn ở mu bàn tay thanh tú.
Ước chừng cảm giác sinh mệnh đang theo máu chảy ra, mắt nàng ta ra dần dần hiện lên tuyệt vọng, sau đó thẳng lấy cuống họng hét ầm lên: "Là Trương Hòa, Trương Hòa!"
Mộ Bắc Yên vội hỏi: "Trương Hòa là ai?"
Tiểu Lộc đã nói: "Thuyết thư tiên sinh họ Trương, hẳn là Trương Hòa....?"
Đáy mắt Tiết Chiếu Ý đỏ bừng, dường như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nửa tỉnh nửa mê giống như nghiêm nghị kêu lên: "Là hắn......Là hắn......Hắn phản bội chúng ta! Phản bội chúng ta!"
Mộ Bắc Yên híp đôi mắt đào hoa lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta nhất thời hoang mang, "Các ngươi......Rốt cuộc là người nào?"
Cơ thiếp của Hạ Vương ở kinh thành, người thuyết thư ở một thành nhỏ, hai người một trời một vực, rốt cuộc phản bội cái gì, chẳng lẽ bọn họ là đồng bọn?
Tiết Chiếu Ý lại mân khẩn môi, đôi mắt vô thần càng ngày càng di chuyển loạn.
Không biết lúc nào, Cảnh Từ cũng đi tới cửa ra vào.

Hắn vịn cánh cửa chậm rãi bước đi thong thả tiến đến, cúi đầu nhìn Tiết Chiếu Ý, hỏi: "Tiểu Ngọc, là vì Trương Hòa phản bội, mới bị Hạ Vương giết?"
Tiết Chiếu Ý môi giật giật, rốt cục nói: "Đúng, Tiểu Ngọc.....Trương Hòa hại Tiểu Ngọc, hắn mật báo hành tung của Tiểu Ngọc cho Hạ Vương, nói rằng một người còn lại là ta, chính là ta......"
Mộ Bắc Yên vội hỏi: "Hành tung của Tiểu Ngọc là sao? Hẳn là các ngươi đều không nhân ra thân phận? Các ngươi ẩn giấu trong Hạ Vương phủ, rốt cuộc là mục đích gì? "
Tiết Chiếu Ý thở dốc càng gấp, lại không chịu trả lời.

Cảnh Từ trầm ngâm, sau đó nói: "Trương Hòa cố ý làm bại lộ Tiểu Ngọc, Hạ Vương mới có thể giết Tiểu Ngọc? Hắn còn cố ý cho ngươi suy đoán, Hạ Vương đã hoài nghi ngươi, kế tiếp rất có thể chính là ngươi, cho nên ngươi giết Hạ Vương? Sau đó thì sao? Ngươi mạnh khỏe dễ dàng trốn tới đây, lại trở thành quỷ hồ hồ bị Trương Hòa giết?"
Tiết Chiếu Ý nghe được lời của hắn, phảng phất như từng câu từng chữ đâm vào ngực, toàn thân càng phát run lợi hại, thoáng mạnh mẽ giãy dụa ngồi dậy, thét to: "Trương Hòa, Trương Hòa, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
--- đề lời nói với người xa lạ---
Đã gần sang năm mới, chúc mọi người ăn ngon uống tốt! Ngày mai gặp!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.