A Nguyên vội vàng giương cao đèn lồng lên, nhìn thấy Tiểu Hoài đang mổ vật kia, cái đầu hình tam giác của nó đang giãy giụa, xông tới Tiểu Hoài thè lưỡi rắn.....
Vẫn còn một con rắn độc!
Bởi vì mưa to như trút nước rơi xuống, trút xuống áo tơi của nàng, nàng lại hết sức chăm chú nhìn dưới chân, căn bản chưa từng phát giác con rắn độc kia bò lên lưng nàng, cái đầu nó có đầu lâu ghê tởm.....
Rắn có kịch độc, không chỉ hạ độc chết thỏ rừng, còn có thể hạ độc chết người.
Huống chi, bên trái phía sau vai trái gần vị trí tim và nội phủ, so với bị cắn ở tay và chân, thì khoảng cách tử vong càng gần hơn.
Sau đó nàng lập tức đau đớn, làm cho người ta kinh hãi chết lặng, nàng không thể cử động được cánh tay, thậm chí rất nhanh, ngay cả đèn lồng cũng không thể cầm nổi nữa.
Loại Phụng Tiên này thu hút rắn độc, nhưng toàn bộ gốc Phụng Tiên có thể thể giải độc......
A Nguyên không biết cây Phụng Tiên đã héo cả cành và lá này có thể không, nàng lại phản ứng cực nhanh mà lập tức vứt đèn lồng, lấy hai gốc Phụng Tiên nàng cất giữ cẩn thận trong lòng, cũng mặc kệ là có bẩn hay không, nàng vội vàng nhét vào trong miệng, nhai mạnh, đồng thời đưa tay phải ra, muốn bài trừ độc ra ngoài, nhưng không với được chỗ bị cắn bên vai trái.
Phụng Tiên nở hoa đẹp mắt, mùi hoa cũng tươi mát, nhưng cành lá nhai trong miệng lại có vị đắng chát, làm cho người ta buồn nôn. Nhưng A Nguyên cũng quen vị thuốc, nàng liền mạnh mẽ cố gắng nuốt xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn hướng sườn núi lập tức quyết định mau chóng đi đến nhà gỗ cầu hỗ trợ.
Cảnh Tri Vãn không phải đại phu, nhưng hiển nhiên hắn hiểu chút ít y thuật, dù không thích nàng, cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Nàng đang định miễn cưỡng vận khinh công chạy đi, chợt nghe sau đầu có tiếng xé gió lao tới, nàng vội vàng lật nghiêng người trên không trung, sửng sốt tránh thoát mũi kiếm đánh úp lại, nhanh chóng giơ Phá Trần kiếm lên, vung mạnh về hướng người phục kích trong bóng tối.
Trở mình ổn định được thân hình, người tập kích trong bóng tối đã ngăn cản Phá Trần kiếm, kiếm quang lạnh lẽo xé màn mưa, tiếp tục hướng nàng đánh tới.
Trên đầu có tia chớp, soi sáng người tập kích trong bóng tối, nhưng mà toàn thân hắn mặc y phục đen tuyền, từ đầu đến chân, ngay cả đầu cũng che hết, chỉ chừa một đôi mắt sâu kín màu đen, ngay cả hình dạng cũng nhìn không rõ.
Kiếm của hắn không phải tầm thường, cùng Phá Trần kiếm giao nhau tóe ra lửa. Trên chuôi kiếm chỗ gắn *kiếm tuệ bị ướt sũng nước mưa, lóe lên ánh sáng rất nhỏ, liền thấy tua cờ trong nước vung lên, trông rất sống động, giống như mong muốn trong màn mưa tung cánh bay đi.
(*kiếm tuệ: Đại khái là dây buộc, chùm dây tua rua buộc ở chuôi kiếm)
A Nguyên không nghĩ rằng người này võ nghệ hơn mình, nhưng nàng đang có độc trong người, đã tê liệ nửa người, hành động không khỏi bị trì hoãn.
Tiểu Hoài phát giác ra chủ nhân bị tập kích, ra sức bỏ qua con rắn độc sống không bằng chết kia, ý đồ muốn tới hỗ trợ, A Nguyên tâm trí bị đình trệ, không hề nghĩ ngợi liền hướng tới trạm canh gác, tiếng cười du dương truyền ra.
Một dài hai ngắn, chính là tín hiệu ước định của nàng và Cảnh Tri Vãn khi muốn cầu cứu.
Chẳng qua là giờ phút này mưa to gió lớn, thỉnh thoảng sấm sét vang dội, tiếng cười lại trong trẻo, đều đã bị gió thổi tan tác, ở sườn núi bên kia, Cảnh Tri Vãn có nghe được sao? Dù có nghe được, hắn sẽ chịu hạ mình dầm mưa xuống đây giúp nàng ư? Dù có nguyện ý tới đây, đêm mưa nặng hạt thế này, đường núi lại nhấp nhô, ngay cả đèn lồng le lói cũng bị dập tắt, hắn làm thế nào để tìm được chính xác vị trí của nàng?
Nàng thậm chí cảm thấy mình tự rước lấy nhục, trì hoãn ra tín hiệu cầu cứu hắn, lại còn bị phân tâm, thiếu chút nữa bị hắc y nhân chém tới.
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 66:
Tứ chi uể oải, lần thứ hai tiếng cười chỉ phát ra một nửa, miệng nàng liền dừng lại, dùng Phá Trần kiếm ra sức phản kích, ý đồ tự cứu lấy bản thân.
Tiểu Hoài có vẻ phẫn nộ vì nó mải chống lại con răn độc mà quên chủ nhân bị tập kích, nghiêng cánh thỉnh thoảng mổ vào người hắc y nhân.
Hắc y nhân cũng khá cố kị nó. Vì vậy, A Nguyên dù chỉ có thể dùng một tay chống lại, tạm thời cũng chưa bị thiệt.
Đáng tiếc, chỉ là tạm thời mà thôi.
Nhai được hai gốc Phụng Tiên tuy có ức chế độc tính, có thể là do giao thủ, máu trong người lưu động nhanh hơn, độc trong cơ thể cũng lan ra nhanh hơn, Nếu không kịp thời xử lí vết thương, chỉ sợ không đợi Phụng Tiên phát huy hiệu lực, nàng sẽ độc khí công tâm mà chết.
Động tác của nàng càng ngày càng trì độn, nàng bị truy kích, lăn mấy vòng trên đất, áo tơi trên lưng dính đầy bùn đất, dần dần, trời mưa sấm chớp liên tục, nàng tránh né càng khó khăn.
Nàng đối diện với mũi kiếm trái phải đâm tới, chợt nghe trong mưa gió mơ hồ truyền đến tiếng gọi của Cảnh Tri Vãn: "A Nguyên! A Nguyên, ngươi ở đâu?"
A Nguyên cho rằng mình trúng độc nghe nhầm, Tiểu Hoài đã kêu to một tiếng, đón tia chớp trên không trung, bay vòng vòng trên đầu nàng.
Mặc dù mưa gió lớn hơn nữa, chỉ cần có người đến gần, có thể thấy Tiểu Hoài bay bên trên cầu cứu.
Mất đi sự trợ giúp của Tiểu Hoài, A Nguyên càng khó chống lại, mắt thấy kiếm tuệ của hắc y nhân vung bọt nước, mang theo hàn ý lạnh thấu xương chém tới, nàng miễn cưỡng dùng Phá Trần kiếm ngăn cản, hoàn cảnh xấu, vị trí lại lệch, nàng thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Bên kia lại truyền tới tiếng gọi, vô cùng lo lắng: "A Nguyên! A Nguyên!"
Tiếng gọi rất gần, không phải ảo giác của nàng.
A Nguyên dốc sức, liều mạng lăn một vòng trong vũng bùn, tránh thoát một kiếm chí mạng, cao giọng đáp: "Ta ở chỗ này!"
Có bóng người nhanh chóng lướt đến, tiếp theo là Cảnh Tri Vãn với khuôn mặt chật vật toàn bùn đất lao tới. Hắn vội vàng ôm nàng lên, hỏi: "Ngươi có sao không? Bị thương ở đâu?"
A Nguyên chỉ lo nhìn về phía sau hắn, giãy dụa nói: "Cẩn thận sát thủ!"
Cảnh Tri Vãn quay đầu nhìn, hỏi: "Sát thủ ở đâu? "
A Nguyên chớp mắt nhìn kĩ, đâu còn bóng dáng hắc y nhân?
Giống như lúc Cảnh Tri Vãn tới, hắc y nhân không duyên không cớ xuất hiện, lại không duyên cớ biến mất.
Nếu như không phải để lại rõ ràng vết tích đánh nhau, A Nguyên quả thực hoài nghi, trận đánh lúc nãy là do nàng trúng độc hoa mắt sinh ảo giác.
Nàng khàn tiếng cố gắng chuyển động thân hình, nói: "Khả năng...hắn thấy ngài tới, đã trốn đi! Nhưng mà ta......Ta bị rắn cắn!"
Cảnh Tri Vãn dùng áo tơi đã dính đầy bùn đất bao lấy thân thể nàng, "Rắn độc? Bị cắn ở đâu?"
"Sau vai trái. Nhưng ta vừa tìm được hai gốc Phụng Tiên, vốn nên giữ lại làm vật chứng, nhưng mà......Ta đã ăn hết!"
"Rất tốt!"
Cảnh Tri Vãn nói xong, ngồi trên trên mặt đất ôm nàng vào ngực mình, kéo áo tơi ra, hắn lại dùng lực xé ra, đã xé phần áo sau lưng nàng ra hơn phân nửa, vết thương đang sưng tấy lộ ra.
A Nguyên chỉ cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, mưa không kiêng nể gì cả mà trút vào da thịt nàng.
Mưa rất lạnh, vết thương bị rắn cắn lại rất bỏng rát, làm nàng không hề thấy đau đớn.
Ngón tay của hắn cũng thật lạnh, chạm vào trên da thịt nàng, làm nàng cảm thấy có chút rung động.