Độc tính phát tác, Chu phu nhân hai mắt đã mù, nhưng vẫn duỗi hai tay, bưng lấy mặt con gái mình, cẩn thận lau dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống từ hai gò má nàng, khàn giọng gào lên: "Tham Nhi à, cả đời này mẹ có lỗi với con, khi đã sắp chết càng không thể liên lụy con...... Con không cần lo cho mẹ, mẹ phạm sai lầm, không cần con gánh chịu thay!"
Khương Tham khóc rống, thỉnh thoảng nói: "Không phải, không phải lỗi của mẹ......"
Chu phu nhân sắc mặt đã biến thành màu đen, lại vẫn cố gào lớn: "Không phải lỗi của ta, là Chu Thực sai, đều do Chu Thực......Là, là ta giết Chu Thực! Là ta tạo nghiệt, ta tự mình đền trả...... Ông trời ơi, người...... người hãy buông tha cho Tham nhi số khổ của ta đi mà......"
Thân thể của bà co giật mạnh, cánh tay thẳng tắp chỉ ra phía ngoài, giống như thật sự chỉ lên bầu trời ngoài cửa muốn hỏi điều gì.
Lúc mọi người nhịn không được nhìn ra bên ngoài, Chu phu nhân đã té nhào xuống, hai mắt hai lỗ tai đều chảy ra máu đen, hiển nhiên đã không có khí tức.
Khương Tham toàn thân run rẩy nhìn thẳng mẫu thân, mà ngay cả nước mắt cũng không chảy ra, sau đó như một trang giấy mỏng, vô thanh vô tức ngã xuống.
Lúc Chu Kế Phi thống khổ bổ nhào qua, Tạ Nham đã chạy bước lớn xuống, xoay người ôm lấy Khương Tham, nghiêng người phân phó nói: "Trước dẫn Chu Kế Phi đi, giam lại thẩm tra sau. Tỉnh Ất, đi tìm đại phu!"
Chu Kế Phi không chịu rời đi, gọi to: "Bệnh của nàng rất nặng, bình thường đại phu cứu không được...... Để cho ta...... chăm sóc nàng! Nàng đã mất tất cả......"
Hắn nắm chặt tay áo buông xuống của Khương Tham, nước mắt từng dòng tuôn rơi.
Chu Hội Phi mặc dù oán hận phẫn nộ, rốt cuộc vẫn nhớ tình huynh đệ, không nhịn được đi qua, đỡ lấy vai của hắn.
Tạ Nham dừng một chút, liền nhìn về phía người cùng tới - Mộ Bắc Yên, "Bắc Yên, tình tiết vụ án chưa hoàn toàn sáng tỏ, chỉ sợ phải làm phiền Tả Ngôn Hi nhà huynh!"
Mộ Bắc Yên cúi đầu nhìn Khương Tham hai mắt nhắm nghiền, biết tình hình của nàng không ổn, cười nói: "Tốt, ta liền cho người đi mời. "
Tạ Nham gật đầu, sải bước đi ra ngoài.
Lý Phỉ vội vàng đi theo phía sau, nói: "Bộ dạng nàng ta thế này chỉ sợ tạm thời không thể bắt giam."
Có sứ thần ở đây, nếu Khương Tham có chết đói chết rét trong ngục cũng không ai truy cứu trách nhiệm của Huyện thái gia. Nhưng trơ mắt nhìn cô gái này chết đi như vậy, thật là có chút tàn nhẫn.
Tạ Nham thản nhiên nói: "Ừm, có gian phòng nào thuận tiện không, trước tìm một nơi cho nàng ta xem bệnh đi!"
Trông hắn gầy như thế, nhưng tay lại rất có lực đạo, rất nhanh đã vượt qua đại đường, đi nhanh ra sau huyện nha, sau đó đụng phải A Nguyên.
Trong hành lang, việc này đột nhiên xảy ra, A Nguyên nhất thời cũng thấy ngơ ngẩn, thấy Tạ Nham mang Khương Tham ra, vội vàng từ sau khúc quanh lúc nãy đi vòng qua, lúc đang định tránh đi, không đề phòng Tạ Nham cũng đang theo cạnh hành lang đi vòng qua, thiếu chút nữa vừa đụng phải nhau.
Hai người cách nhau quá gần, A Nguyên ngước mắt liền gặp một gương mặt sáng sủa tuấn tú, một đôi mắt phượng nhỏ trong suốt như suối, lạnh lẽo mà sáng tỏ, thẳng tắp đụng vào đáy mắt nàng, lại làm cho nàng nhất thời tim đập nhanh một trận.
Còn chưa nói chuyện, Tạ Nham đã giương môi, cười khẽ, "Nguyên bộ khoái đã đến, thật khéo! Phiền ngươi đưa bọn ta đến phòng ngươi, trước tiên cho cô gái này chữa bệnh đã!"
A Nguyên vô thức lên tiếng, đi trước dẫn đường hai bước, mới phát giác ra tựa hồ rất không thích hợp.
(Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 98:
Hắn hẳn là chưa từng gặp "Nguyên bộ khoái", lại tự nhiên như thế mà mà gọi nàng, nàng cũng tự nhiên thân thiết ôn hòa tuân lệnh như thế, tự nhiên đi trước dẫn đường như vậy......
Có thể huyện nha nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phòng trống cũng có, vì sao lại muốn đến phòng nàng, vì sao nàng còn ngoan ngoãn dẫn đường phía trước?
Hắn nhận ra nàng, cũng không vạch trần nàng, mỉm cười đưa một nghi phạm còn chút hơi thở đưa vào phòng nàng, là đang tính toán cái gì đây......
Đang lúc vẩn vơ suy nghĩ, Tiểu Lộc nhanh như chớp chạy đến sát bên người nàng, buồn rầu nói: "Khương Tham này không phải mắc bệnh lao à? Nếu lây bệnh cũng không được! Chẳng qua nàng ta là nữ nhân, cũng chỉ có thể ở chỗ của chúng ta......"
A Nguyên bừng tỉnh đại ngộ.
Cái này Tạ Nham quả thực là *thất khiếu linh lung tâm, cũng tức là hắn vô thanh vô tức ám chỉ đã biết thân phận nữ tử của nàng, mà nàng đồng ý đưa Khương Tham vào phòng mình, không thể nghi ngờ cũng cho rằng đây là điều đương nhiên, -- nếu là nam tử, nhất định sẽ cảm thấy bất tiện.
(* thất khiếu linh lung tâm: tim có 7 lỗ, chỉ người thông minh, tinh mắt. Trong truyền thuyết, Tỳ Can là người được cho là có thất khiếu linh lung tâm, sau đó ông bị Đát Kỷ hại để lấy tim.)
Hay hoặc là, Tạ Nham nói câu kia rằng "Tìm gian phòng thuận tiện", đã có ý định đến phòng nàng?
Hắn căn bản chính là đang thử dò xét nàng, mà nàng không hề phòng bị, cứ như thủy tinh bị nhìn hắn nhìn thấu......
A Nguyên mặc dù "biến thành" một bộ khoái nho nhỏ, vẫn còn giữ bản tính nữ nhi, trong phòng sắp xếp sạch sẽ ngay ngắn lại sáng sủa. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, chiếc bình sứ màu xanh nhạt cắm một cành hoa sơn chi chưa nở, còn có một bộ đồ uống trà bằng sứ trắng, trong chén trà nhỏ còn nửa phần nước trà, toả ra hương thơm nhàn nhạt.
Tạ Nham nhìn lướt qua, lúc muốn đưa Khương Tham đặt lên giường của A Nguyên, Tiểu Lộc đã chạy qua đến đó, kêu lên: "Đừng làm bẩn giường của tiểu... công tử nhà chúng tôi! Đặt trên giường tôi đi! "
A Nguyên vội hỏi: "Được rồi, cứ đặt trên giường ta đi, nha đầu kia nhà ta quen được chiều chuộng, có khi sẽ quay đầu sợ tới mức không dám ngủ."
Tạ Nham cười cười, đem Khương Tham đặt trên giường A Nguyên, ôn nhu hỏi: "Ngươi không sợ à?"
A Nguyên nói: "Ta là một đại......đại nam nhân, sợ cái gì chứ......"
Da mặt của nàng hiển nhiên tu luyện chưa đủ, ba chữ "Đại nam nhân" nói ra miệng, đầu lưỡi liền muốn xoắn lại, vội vàng quay đầu tránh ánh mắt của Tạ Nham, lại nhìn thấy Mộ Bắc Yên bưng lên chén trà nàng lúc trước mới uống hết một nửa, hít hà rồi uống một hơi cạn sạch.
A Nguyên nhìn chằm chằm, miệng mở rộng sửng sốt không nói nên lời.
Mộ Bắc Yên trong mắt tràn đầy hoa đào vui vẻ, sáng lấp lánh chiếu lên khuôn mặt kinh ngạc của A Nguyên.
Sau đó, một tay vỗ vào tay Mộ Bắc Yên, hầu như không thấy rõ động tác như thế nào, chén trà nhỏ kia liền rơi xuống tay người đó.
Năm ngón tay thon dài, sạch sẽ như băng ngọc, đôi mắt đen nhàn nhạt sâu như hồ nước lưu chuyển, khuôn mặt tuấn tú nhìn có vẻ nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng lại băng giá khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, "Tiểu Hạ Vương gia, người không biết nước trong nha môn không thể tùy tiện uống ư?"
Đôi mắt hoa đào của Mộ Bắc Yên nheo lại, quét về phía nam tử trẻ tuổi cao gầy trước mắt, nhìn qua một thân mặc bộ vải bào cực kì bình thường, cùng với đường may tinh xảo chằng chịt trên vải bào, chậm rãi thu lại ngạo ý, ôm vai khẽ cười nói: "Vị này chính là......"
Lý Phỉ lau mồ hôi, vội hỏi: "Đây là Điển sử vừa mới tới của bổn huyện, Cảnh Tri Vãn......là người phụng chỉ từ kinh thành đến."
"Điển sử......" dù là chức quan không nhập phẩm giai, Mộ Bắc Yên cũng không dám khinh thường, ngưng mắt nhìn hắn một lát mới nói, "Vị......Cảnh điển sử này, rốt cuộc là nước trong nha môn không uống được, hay là nước trà của Nguyên bộ khoái không uống được?"