Mộ Bắc Yên khinh thường nói: "Cận Đại Đức, ngươi đang ở trước mặt những người ngoài ở đây giả bộ làm người đứng đắn cũng thôi đi, dù thế nào, ngươi muốn lừa gạt ta nữa sao? Những chuyện hư hỏng kia của ngươi, dấu diếm được ai? Ngày ấy ngươi bị mang về nha môn, ta đã sớm hỏi rõ, ngươi cưỡng gian vợ người khác, nghiêm trọng đến mức làm chết người, là điều xác thực. Phụ thân nhìn ngươi nhiều năm vất vả cần cù hầu hạ, mới bằng lòng làm mọi cách bảo vệ. Đã dùng thuốc này đến, cũng không biết có ý định gây tai họa cho ai."
A Nguyên cười nhạo một tiếng, lúc đang định nói chuyện, Cảnh Từ đã lặng lẽ vươn tay ra, đè lên tay của nàng, ngừng câu chuyện của nàng, miễn cho nàng một đại cô nương chưa có chồng lại tiếp tục chậm rãi đàm luận chuyện nam nữ trước mặt mọi người.
A Nguyên lại mờ mịt khó hiểu, lúc ngẩng đầu nhìn, Cảnh Từ đã mở miệng nói: "Thế tử nhất định không biết, thuốc này dùng hun hương làm chủ, tuy có hiệu quả trợ hứng cho chuyện phòng the, nhưng không đến nỗi làm cho người ta hoàn toàn không cách nào cầm giữ, cho nên nói hắn có ý định gây tai họa cho ai, quả thực có chút oan uổng. Bất quá oan uổng nhất là Hạ Vương. Nếu ông ta biết được tâm phúc của mình nhuộm mũ của ông ta thành xanh mơn mởn, không biết còn có thể bảo vệ như vậy không?"
Mộ Bắc Yên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phản ứng lại cực nhanh, "Ngươi nói là......hắn và Tiết thị?"
Cảnh Từ cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ chưởng, bên kia Tiểu Lộc liền phụ giúp một vị phụ nhân đi tới, trong tay vẫn cầm nồi bánh bao thịt vừa mới ra lò.
Mộ Bắc Yên cũng là nhận ra, "Bà là trù nương Lâm thị? Ừm, nghe qua bà cùng Cận Đại Đức có sự tình......"
Lâm thị là quả phụ, lại có ba phần tư sắc, Cận Đại Đức thê thiếp đều ở kinh thành, hai người có chút chuyện gì đó cũng là không có gì kỳ lạ, A Nguyên chờ ở Hạ Vương phủ tra xét mấy ngày, cũng nghe qua chút ít tiếng gió.
Tính ra Hạ Vương thê thiếp vốn cũng không ít, Tiểu Hạ Vương gia càng là yêu Nguyên đại tiểu thư tình nhân vô số, bàn về sự tích phong lưu, Lâm thị cùng Cận Đại Đức này một ít hoàn toàn chưa đủ nhìn, cho nên căn bản không được người khác lưu ý.
Lâm thị mới vừa ở phòng bếp bị A Nguyên thẩm vấn, Tiểu Lộc khi chờ bánh bao cũng không biết nói thêm bao nhiêu lời, giờ phút này bà ta đầy mặt kinh hãi, cũng không dám nhìn hướng Cận Đại Đức, chỉ dập đầu nói: "Tiểu vương gia thứ tội! Tiểu vương gia thứ tội! Nô tài mặc dù từng cùng Cận tổng quản thân mật, nhưng tất cả hành động của Cận tổng quản cũng không cùng nô tài thương nghị, nô tài cái gì cũng không biết!"
Cảnh Từ liếc nàng, "Ngươi biết cái gì, lại không biết cái gì?"
Lâm thị thành thật nói: "Nô tài chỉ biết là Cận tổng quản cùng Tiết phu nhân thân mật, cũng không biết có phải hắn hay là bọn họ hợp mưu giết Vương gia......"
Nếu không có có người hầu đè lại, Cận Đại Đức thiếu chút nữa xông lên trước vung cho bà ta mấy cái tát, giãy dụa hét to nói: "Tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Cận Đại Đức đã ở lâu tại Hạ Vương phủ quản gia, Lâm thị cả kinh toàn thân run rẩy, kiên trì nói: "Ta nào biết ngươi làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí? Như ngươi hại Vương gia, đó là tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội! Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, lúc đại nạn cũng tự bay riêng phần mình. Huống chi ta và ngươi bất quá tình duyên sương sớm, vốn cũng không thể so với tình nồng ý hậu của ngươi cùng Tiết phu nhân!"
Cận Đại Đức cả giận nói: "Ta cùng Tiết phu nhân bất quá là tình nghĩa chủ tớ, thường xuyên cùng nhau chuẩn bị công việc trong phủ mà thôi, ngươi làm sao có thể ngậm máu phun người?"
Lâm thị nói: "Ta không hiểu được các ngươi là chủ tớ tình thâm, hay là vợ chồng tình thâm. Ta chỉ biết ngươi có một ngày sau khi say còn nhắc tới với ta, Tiết phu nhân thân thể mềm mại như bông vải, làm cho người như si mê như say rượu. Lại nói giữa ngực Tiết phu nhân có một nốt ruồi son to như hạt đậu, óng ánh sáng long lanh."
Cận Đại Đức vẻ mặt trôi nổi hồng tím giận dữ lên như lá gan heo, gần như quát ầm lên: "Lâm thị, ta xưa nay đối đãi ngươi không tệ, người lại dám vu hại ta, vu hại Tiết phu nhân như thế?"
Lâm thị nói: "Ta nào biết các ngươi làm bao nhiêu chuyện giết hại người khác! Ta còn có con trai con gái, chỉ cầu các ngươi làm những sự tình kia chớ liên lụy con gái ta là tốt rồi! Về phần ta có vu hại hay không, để người ta kiểm tra ngực Tiết phu nhân một lần chẳng phải rõ ràng sao? Ta ở Thấm Hà đã lâu, thân phận hèn mọn, cùng Tiết phu nhân lần này mới từ kinh thành theo tới cũng không quen thuộc, không thể nào nói dối điều này được."
Đúng là kết luận Cận Đại Đức phạm phải tội lớn, ước gì cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, miễn cho liên lụy cô nhi quả phụ bọn họ.
Tiểu Lộc móc ra cái khăn lụa bọc hai cái bánh bao từ trong người ra đưa cho A Nguyên, nói nhỏ: "Tiểu thư, ăn bánh bao nóng mới ra lò này! Thật thơm! Cận Đại Đức trở mình không được đâu, em bất quá mới nói vài câu, Lâm thị nhất định là Cận Đại Đức cùng Tiết phu nhân tư thông, luyến mộ nữ sắc, hại chết Hạ Vương gia......Kỳ thật em chỉ là theo lời của mọi người đoán bừa mà thôi!"
A Nguyên rốt cuộc không có cách nào không coi ai ra gì mà gặm bánh bao như Tiểu Lộc, tiện tay cầm lấy cái bánh bao kia, đưa tới tay Cảnh Từ, nói: "Ừm, có thiên phú thuyết thư, có khi rất có tác dụng!"
Mộ Bắc Yên tư duy càng nhanh nhẹn, xem thần sắc Lâm thị ngờ vực vô căn cứ, không phải do kinh sợ mà ra, quát: "Như thế xem ra, đêm cha ta bị ngộ hại đó, ngươi cùng Tiết Chiếu Ý đã làm ra vô số chuyện không chính đáng rồi? Gian phu dâm phụ mà thôi, tự nhiên giúp nhau che chở! Đúng rồi, nếu là ngươi cùng bọn họ ban đêm làm chuyện bậy bạ kia bị cha ta biết được, hoặc còn để lại tâm tư lâu dài này, làm chuyện vong ân thí chủ này sao còn lạ gì? Vì không để cho mình bị lòng nghi ngờ, tự nhiên được nghĩ cách thoát ra cho mình. Vì vậy, dùng khăn lụa giá họa ta không thành, nghe nói Ngôn Hi bị lòng nghi ngờ, liền đem túi thơm vu oan vào trong phòng Ngôn Hi?"
Tiểu Lộc bỏ số bánh bao còn dư lại vào trong miệng, hàm hồ vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói: "Đúng......Đúng......Chính là như vậy! Gác cổng biệt viện cùng y quán đều ở trong lòng bàn tay hắn, muốn vào gian phòng của Tả công tử, ai có thể so với hắn dễ dàng hơn?"
Cận Đại Đức lau mồ hôi, cuống quít kêu oan, kêu khóc nói: "Tiểu vương gia, Vương gia đối đãi ta ân trọng như núi, ta dù thế nào cũng không thể mưu hại ngài ấy! Chính là Tiết phu nhân, là do lão nô nhất thời hồ đồ, thấy nàng thường ở một mình phòng trống, liền thỉnh thoảng tìm lấy cớ đi thăm nàng, khiêu khích vài câu, kỳ thật cũng không thật sự như thế nào."
Mộ Bắc Yên nói: "Ta không muốn biết những chuyện hư hỏng của các ngươi, ta hiện tại chỉ cần ngươi minh bạch cho ta một câu trả lời thỏa đáng: vì sao giá họa Tả Ngôn Hi?"
Cận Đại Đức kêu lên: "Thiên địa chứng giám, ta cũng không giá họa công tử, mà là......mà thật sự chính là hung thủ hại chết Vương gia!"
"A, ngươi còn muốn nói là Ngôn Hi cũng không biết nhìn túi thơm phân biệt ra ai hại chết Tiểu Ngọc?"
"Không, không phải......Túi thơm......Đích thật là ta để vào gian phòng của Tả Ngôn Hi."
"Ngươi...... còn dám nói không phải giá họa?"
"Không phải giá họa......Chính là Tả Ngôn Hi giết Vương gia, là ta tận mắt thấy!"
"Cái......Cái gì? "
Đừng nói Mộ Bắc Yên, chính là A Nguyên, Cảnh Từ cũng không khỏi được ngẩng đầu nhìn thẳng Cận Đại Đức.
Cận Đại Đức thở phì phò, mắt nhỏ ở bên trong thình thịch hình như có hỏa diễm nhảy lên, rốt cục nói ra: "Đêm đó, Vương gia đều đuổi hết chúng ta ra ngoài, ta lấy cớ tìm kiếm Tiết phu nhân trao đổi về chuyện thế tử, ở chỗ Tiết phu nhân chờ đợi hồi lâu."
Cảnh Từ lấy ra một cái bánh bao, cắn một cái, chậm rãi nhai nuốt, không nhanh không chậm hỏi thăm: "Nghiên cứu hương liệu của bà ta, hay là nghiên cứu Âm Dương hòa hợp?"
Cận Đại Đức cúi thấp đầu không dám trả lời, một lát sau lúc nãy tiếp tục nói: "Lúc ta theo Tiết phu nhân từ trong phòng đi ra đã không còn sớm, cũng sợ bị người nghị luận, chuẩn bị lặng lẽ rời đó, lúc này chợt nghe thấy tiếng rồi nhìn thấy có người theo Hạ Vương phòng ngủ cửa sau chạy đi, bề bộn vọt đến một bên."
Mộ Bắc Yên nhếch môi, cắn răng nói: "Ngươi muốn nói, ngươi thấy được người là Tả Ngôn Hi?"
Cận Đại Đức nói: "Chỗ của Tiết phu nhân ở cái sân nhỏ đằng sau phòng Hạ Vương, huống chi......Khục, ta cũng có chút tư tâm, chỗ phụ cận kia ban đêm không có an bài người tuần tra, vào đêm hiếm có người đến. Khi phát hiện bóng người, quả thực có chút kỳ quái, thấy người nọ đặc biệt cẩn thận. Đó......đích thật là Ngôn Hi công tử. Hắn thay đổi quần áo màu sẫm, cũng không che mặt, nhưng thần sắc không nói được có điều gì quái dị, giống như có chút kinh hoảng, lại có chút thương tâm, nửa điểm không giống bộ dáng ưu nhã bình thường. Vì ta chính mình chột dạ, cũng không dám tiến lên hỏi, cũng may mà không có tiến lên hỏi, bởi vì hắn nhổ chân liền tung người chạy, lại có một thân võ công tốt!"
Hắn chưa tỉnh hồn giống như nhìn về phía Mộ Bắc Yên, "Tiểu vương gia, Ngôn Hi công tử tuy thời gian đi ra bên ngoài nhiều, nhưng thời gian ở nhà cũng không ít? Ngài có thể hiểu được Ngôn Hi công tử lại thâm tàng bất lộ như vậy sao?"
Mộ Bắc Yên khóe môi giật giật, cười đến có chút khổ sở, "Ta đương nhiên biết rõ. Chín tuổi năm đó, ta nhất thời nhìn hắn không thuận mắt muốn đánh hắn, kết quả bị hắn đánh. Lão tử nhìn ta đánh không lại hắn, lại đánh ta càng đánh ta nhiều hơn, từ đó về sau hắn sẽ không luyện thêm võ công, về sau rõ ràng là đưa ra ngoài học binh pháp, kết quả học được thân y thuật trở về. —— hắn làm như ta không biết, hắn sợ làm hỏng mặt mũi, lại sợ lão tử ta so sánh sẽ giận chó đánh mèo, mới cố ý giả bộ dáng vẻ người có văn hóa mây trôi nước chảy."
Cận Đại Đức ngây người, "Ta......lại hoàn toàn không biết! Nhìn xem Ngôn Hi công tử rời đi, rất buồn bực, liền từ chỗ hắn đẩy cửa sổ ra nhìn vào bên trong xem, liền chứng kiến Vương gia đã ngã trên mặt đất. Ta tranh thủ thời gian nhảy vào nhìn, thân thể Vương gia còn ấm áp, cũng đã không còn hô hấp. Lúc nghĩ đến báo người, nghĩ đến Ngôn Hi công tử thường ngày thanh danh vô cùng tốt, nói tiếp người bên ngoài nhất định không tin; ta lại là từ chỗ Tiết phu nhân đi ra, cũng giải thích không được lý do bỗng nhiên xuất hiện ở nội viện, chỉ sợ bị người nghi ngờ, vội vàng lại rời khỏi phòng, quay người đi tìm Tiết phu nhân thương nghị......Là do tiểu nhân nhu nhược ích kỷ, Tiết phu nhân cũng sợ hãi cực kỳ, chỉ e người bên ngoài phát giác chuyện của chúng ta, liền quyết định làm như không biết, ta như cũ quay về phòng mình ngủ......"
Mộ Bắc Yên hơi mỉm cười, "Như vậy cũng có thể ngủ?"
Cận Đại Đức kêu khóc nói: "Tiểu vương gia, tiểu nhân ngủ không được! Tiểu nhân một khi nhắm mắt, chính là bộ dáng Vương gia bị ngộ hại, mấy ngày nay chưa từng ngủ qua nửa khắc? Về sau ta còn nghe nói, Tả Ngôn Hi trước kia cố tình giá họa Tiểu vương gia, ngày thứ hai không biết là đã hối hận hay thế nào, lại lặng lẽ thu lại khăn lụa. Dùng tính tình của tiểu Vương gia, nếu là sau khi biết nhất định trong lòng còn có cảm kích, sẽ không chịu hoài nghi hắn. Tiểu nhân thực không muốn Vương gia hàm oan mà chết, nghĩ đến nhất định phải vì Vương gia báo thù, lúc này mới nghĩ ra chiêu giá họa này. Tiểu nhân có tội! Tiểu nhân có tội! Tiểu nhân cam nguyện lĩnh tội, có thể tuyệt đối không thể lại để cho hung phạm hại chết Vương gia nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật!"
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai tận lực đổi mới, nhưng đoán chừng có thể muộn hơn. Gần nhất trạng thái rất không tốt.
Edit + Beta: Hàn Mai
Chương 144:
Mộ Bắc Yên không giận ngược lại cười, "Ngươi là muốn nói, ngươi trung thành và tận tâm, ngủ hết với nữ nhân của cha ta, còn muốn báo thù cho cha ta?"
Cận Đại Đức run rẩy, lại dập đầu kiên trì nói: "Tiểu nhân muốn chủ mẫu, hoàn toàn chính xác là bất trung bất nghĩa! Nhưng tiểu nhân muốn báo thù cho chủ nhân, đó là toàn tâm toàn ý!"
Tiểu Lộc ở bên đã nghe đến ngây người, cảm khái nói: "Trung bộc như thế...... Thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt! Mở rộng tầm mắt! Một lát giảng cho thuyết thư tiên sinh nghe, lại có thể viết ra them một câu chuyện tốt, lừa gạt thiệt nhiều tiền thưởng!"
Cảnh Từ đã đứng dậy, đi đến trước mặt Cận Đại Đức, chợt nghe thấy tiếng đưa ngụm bánh bao thịt hắn đã cắn qua nhét vào Cận Đại Đức trong miệng, đút hắn đầy miệng.
Cận Đại Đức vội muốn thò tay lấy ra, Cảnh Từ đưa tay sờ dưới cằm hắn, thiếu chút nữa bóp hắn trật khớp, lại đem bánh bao vỗ xuống, đã đem gần như toàn bộ bánh bao thịt nhét vào miệng hắn lúc đang nói.
Cận Đại Đức nghẹn đến mức mắt trợn trắng, Cảnh Từ thanh đạm nói: "Thời điểm tham ăn nên ăn nhiều chút! Nhìn xem ngươi cũng không giống bộ dạng muốn sống, làm quỷ chết đói, thật quá thua lỗ!"
Hắn nói xong, phẩy tay áo một cái đã đi ra ngoài.
A Nguyên biết rõ hắn tin tưởng Tả Ngôn Hi, nhận định Tả Ngôn Hi sẽ không giết người, không khỏi nắm song tước văn kiếm tuệ trong tay áo, bất đắc dĩ thở dài.
Nếu nàng làm chứng Tả Ngôn Hi đêm đó là Hắc y nhân muốn giết nàng, Cảnh Từ có tin hay không?
Đương nhiên, bây giờ không phải là thời điểm thêm phiền phức. Nếu như Cảnh Từ không tin, nàng liền phải tiếp tục cố gắng, lại để cho hắn càng thêm yêu thích, yêu thích đến hoàn toàn tin tưởng nàng.
Bất quá, hắn đã từng yêu thích nàng chưa?
Đáng tiếc, hắn hôm nay, nàng nhìn không rõ; hắn lúc trước, nàng đã quên mất không còn một mảnh......
Nàng suy tư về vấn đề huyền ảo khó dò này, lúc đang định đi theo Cảnh Từ rời đi, Mộ Bắc Yên chợt nghe thấy tiếng gọi nàng lại.
Hắn đảo qua Tiểu Lộc cùng Lâm thị đang quỳ trên mặt đất, hỏi: "Ta nhận ra, kỳ thật các ngươi từ lâu nghĩ đến, đúng hay không? "
A Nguyên nói: "Ta ngược lại không muốn quá nhiều. Lòng nghi ngờ Cận Đại Đức đầu tiên, đề nghị theo tình nhân của Cận Đại Đức ra tay truy tra, là A Từ."
Đây là lời nói thật.
Nếu như chỉ cần Tả Ngôn Hi chỉ là danh y tay không trói gà, nàng cũng nguyện ý tin tưởng Tả Ngôn Hi là người vô tội.
Nhưng nàng thấy tận mắt thấy hắn vứt bỏ hung khí trong phòng Phó Mạn Khanh đào tẩu, lại phát hiện tư thái sử dụng bảo kiếm của hắn tương tự Hắc y nhân mười phần, sau đó lại lưu tâm khi tìm ra mảnh kiếm tuệ kia trong phòng ngủ của hắn, quả thực không thể tin được hắn sẽ vô toi6.
"A Từ......"
Mộ Bắc Yên lại chưa từng lưu ý đáy mắt do dự của nàng, tái diễn cách xưng hô của A Nguyên, yên lặng nhìn xem khuôn mặt thanh lệ của nàng giống hệt như trước kia, hoa đào trong mắt đã thẫn thờ không còn nữa.
A Nguyên, Nguyên Thanh Ly, các nàng cũng không phải là một người.
Hắn kỳ thật cũng không thể trông cậy vào A Nguyên là Nguyên Thanh Ly bình thường như ngày xưa, hôn nhẹ nóng bỏng từng tiếng gọi hắn "Bắc Yên". Có thể nhìn nàng cùng hắn lạnh nhạt như lúc mới quen biết ban đầu, lại cùng Cảnh Từ thân mật như vậy, trong lòng đích thực là không cam lòng cùng chua xót, lại sẽ còn chút bất tri bất giác như sóng triều cuồn cuộn.
Trầm mặc đứng đó, phía trước hình như có vật gì như gai nhọn đâm đến. Hắn giương mắt nhìn lên, đang gặp Cảnh Từ không biết lúc nào đã bỗng nhiên đứng ở cửa ra vào, chắp tay nhìn bọn họ, giống như đang đợi A Nguyên. Thấy Mộ Bắc Yên nhìn chăm chú, hắn chậm rãi thu hồi cái nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng, kêu: "A Nguyên, đi thôi!"
Mộ Bắc Yên liền cũng lười để ý đến hắn, quay người phân phó thuộc hạ nói: "Cận tổng quản mấy năm này hưởng phúc nhiều lắm, đến nha, cho hắn lỏng lẻo gân cốt một chút!"
Vì vậy, A Nguyên, Cảnh Từ sau khi rời đi, trong phòng côn bổng uy vũ vụt ra tiếng gió, truyền ra tiếng Cận Đại Đức rú thảm như giết heo.
------------------------
Nhưng lúc Cận Đại Đức cuối cùng bị Trường Nhạc công chúa xách quay về huyện nha, tuy bị đánh cho máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình, đều không còn uy phong tổng quản như ngày xưa, lại như cũ một mực chắc chắn, tận mắt thấy Tả Ngôn Hi sát hại Hạ Vương, vừa rồi giá họa Tả Ngôn Hi, dục vọng vì Hạ Vương báo thù.
Trường Nhạc công chúa trên mặt bệnh sởi chưa hồi phục, lại phản bác kiến nghị tiến triển không dám lãnh đạm chút nào, sai người ghi lại bản cung, lại suốt đêm thẩm vấn Như Ý là thân tín thị vệ của Hạ Vương, rồi cũng sao lại lời chứng.
Lời chứng đối với Cận Đại Đức rất bất lợi, nhưng đối với Tả Ngôn Hi lại càng bất lợi.
Cận Đại Đức phụng mệnh Hạ Vương giết Tiểu Ngọc hầu như có thể xác định, nhưng Cận Đại Đức cũng không có động cơ giết Hạ Vương, cũng không có lý do hãm hại Tả Ngôn Hi.
Mặc dù Cận Đại Đức cùng Tiết phu nhân có tư tình, ít nhất biểu hiện của Hạ Vương vào ngày bị hại, không giống như đã khám phá ra việc làm của bọn họ. Lui một bước nói, nếu như Hạ Vương dĩ nhiên biết được, nhất định nhấc Mạch Đao chạy vội tới chỗ Tiết phu nhân chém giết gian phu dâm phụ, mà không phải là tại chính trong căn phòng của mình không chút đề phòng nào bị người dùng binh khí của mình sát hại.
Cận Đại Đức mặc dù kiêu ngạo với bên ngoài, nhưng đối với tùy tùng nô bộc trong phủ cũng coi như phúc hậu, đối Hạ Vương phủ là chủ tử càng là cung kính, chưa từng không tuân theo. Tả Ngôn Hi thường xuyên không ở bên người Hạ Vương, cùng Cận Đại Đức xuất hiện cũng không nhiều, hơn nữa hắn ôn nhã hữu lễ, không hề giống Mộ Bắc Yên phóng khoáng không bị trói buộc, cùng Cận Đại Đức chưa từng hiềm khích, Cận Đại Đức thật sự không có lý do vô cớ giá họa cho hắn.
Vì vậy, mặc dù Tạ Nham một lòng muốn thay Tả Ngôn Hi giải vây, cũng tìm không ra lý do tương trợ, trơ mắt nhìn Tả Ngôn Hi bị gia thân gông cùm xiềng xích, đưa vào nàh lao vừa bẩn vừa thối, trông giữ nghiêm ngặt.
Đêm nay A Nguyên rốt cục đã có giường ngủ.
Tả Ngôn Hi bị nhốt trong lao ngục, Cảnh Từ ban đêm liền có thể cùng Tạ Nham ở một phòng. Biết Hạ cô cô không cần phải lo lắng A Nguyên "câu dẫn" công tử nhà bà, lại chẳng muốn nhìn gương mặt xinh đẹp vừa nhìn đã ghét của A Nguyên, nên đã sớm tìm nơi khác ngủ.
Vì vậy, chủ tớ A Nguyên, Tiểu Lộc thoải mái ở phòng ngủ của Cảnh Từ.
Chẳng qua là A Nguyên rất lo lắng, Cảnh Từ cùng Tả Ngôn Hi tình cảm thâm hậu, đối đãi Tả Ngôn Hi so đối đãi nàng còn tín nhiệm vài phần, hôm nay Tả Ngôn Hi bị giam vào lao vì tội danh giết cha, ban đêm còn có thể không ngủ được.
Mà nàng mặc dù có giường ngủ mềm mại thoải mái dễ chịu, cũng không cách nào ngủ say.
Nàng suy nghĩ một lát, đứng dậy lại phủ thêm quần áo, nói: "Tiểu Lộc, theo ta đi vào trong nhà lao một chuyến. "
Tiểu Lộc xoa con mắt nói: "Đi làm gì? Đem tên Cận Đại Đức kia đánh tiếp à? Bẩn lắm, em chẳng muốn đánh hắn!"
A Nguyên nói: "Người muốn đánh hắn nhiều hơn, muốn đánh cũng không đến phiên không đến chúng ta đánh."
Tiểu Lộc nghĩ nghĩ, nở nụ cười, "Đúng! Cảnh điển sử cùng Tả công tử thân thiết như vậy, giờ phút này chứng kiến Tả công tử chịu tội, chỉ sợ muốn làm gì hắn cũng không biết được! Ồ, người nói xem sao Cảnh điển sử ưa thích Tả công tử như vậy? Bọn họ có thể hay không......"
Nàng đưa hai cái ngón tay cái lên, móc lại, tạo nên cái thành một đôi đối diện nhau.
A Nguyên bĩu môi, cười như hoa rơi tươi đẹp chói mắt.
Nàng nói: "Không có việc gì! Cảnh điển sử mặc dù tín nhiệm Tả Ngôn Hi, nhưng càng thích ta hơn! Chính là nếu có chút ý tưởng nào bên trong, ta cướp huynh ấy về chẳng phải xong ư?"
Tiểu Lộc một đôi ngón tay cái lập tức dựng thẳng hướng tiểu thư nhà nàng, càng thêm tán thưởng, "Đúng! Nguyên tiểu thư ra tay, thiên hạ nam tử, ai không cúi đầu!"
A Nguyên có phần hưởng thụ, cảm giác sâu sắc có đôi khi quay về làm Nguyên đại tiểu thư phong lưu tiêu sái hoàn toàn khá tốt.
-----------------------
Tuy có Tạ Nham âm thầm chiếu cố, rốt cuộc là trọng phạm sát hại Hạ Vương, nhà lao giam cầm Tả Ngôn Hi tuy có đệm chăn sạch sẽ, nhưng trong phòng giam tràn đầy mùi nấm mốc hôi thối đã lâu không thấy mặt trời, Tả Ngôn Hi tay chân đều bị khóa lại, ước chừng cũng cực không thoải mái dễ chịu.
Nhưng lúc A Nguyên treo đèn lồng đi vào, Tả Ngôn Hi lặng im dựa tường ngồi trên chăn bông, mặt mày nhìn rõ rất yên ắng.
Thấy A Nguyên bước vào, hắn giống như từ trong trầm tư tỉnh ngộ lại, rõ ràng nhìn nàng cười cười, "Cô đã đến rồi?"
A Nguyên lại để cho Tiểu Lộc đi ra bên ngoài trông coi, lúc này đi qua xem kỹ gương mặt tuấn tú của hắn, "Ngươi đoán là ta sẽ tới?"
Tả Ngôn Hi mỉm cười, "Hay là muốn cám ơn cô không vạch trần ta trước mặt A Từ."
A Nguyên nói: "Đừng cám ơn ta. Ta chỉ thấy A Từ coi trọng ngươi, không muốn tổn thương lòng huynh ấy."
Tả Ngôn Hi lườm khuôn mặt nàng, "Làm khó cô rồi!"
Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng mặt mày đạm mạc, cũng không có nửa điểm áy náy, rõ ràng chẳng qua là bởi vì hắn có thói quen ôn hòa hữu lễ, theo thói quen mà trả lời một câu như vậy.
A Nguyên có chút ít tức giận, hỏi: "Ngươi đây coi như là thừa nhận, đêm đó Hắc y nhân tại sườn núi muốn ám sát ta chính là ngươi? Ngươi lúc ấy bỗng nhiên buông tha không giết ta, là vì A Từ đã đến? Huynh ấy với ngươi rất thuộc, mặc dù ngươi che mặt, ước chừng cũng không thể gạt được huynh ấy."
Tả Ngôn Hi lặng im một lát, đáp: "Đúng."
A Nguyên hỏi: "Vì sao ta phát hiện Đinh Tào làm rơi mất Phụng Tiên lập tức ra tay với ta? Hẳn là ngươi cũng có liên quan đến án Linh Hạc Tủy?"
Tả Ngôn Hi than nhẹ, "Cô nghĩ quá nhiều rồi!"
A Nguyên nhìn thẳng hắn, "Vậy ngươi vì sao muốn giết ta? Ta với ngươi không có thù không có oán mà?"
Tả Ngôn Hi hơi nhắm mắt, "Ừm, không có thù không có oán. Nhưng A Từ lại tới gần cô, đó là một chuyện tệ hại. "
A Nguyên hít sâu một hơi, "Ngươi là vì A Từ nên giết ta?"
Tả Ngôn Hi cười yếu ớt nhưng vẫn ôn nhã như cũ, cũng đã khó nén có chút trào phúng, "Những người thích A Từ, ước chừng đều muốn giết cô."
"Thích......Thích A Từ? Cho nên giết ta?" A Nguyên ngạc nhiên, sau đó cảm khái, "Ta mặc dù không nhớ rõ sự tình lúc trước, nhưng cứ như vậy xem ra, huynh ấy dường như thật sự rất yêu thích ta, mới làm cho ngươi ghen ghét đến mức phát rồ như thế!"
Tả Ngôn Hi bỗng dưng giương mắt, lại giống như so với nàng còn kinh ngạc hơn vài phần.
Nhưng hắn rất nhanh khôi phục thường ngày thanh nhạt nhẽo nhưng, mỉm cười nói: "Nếu như cô cho rằng như vậy......Ừm, cũng cho phép cô nghĩ như vậy."
A Nguyên hỏi: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngươi vừa rồi đã nói rõ ràng, là vì thích A Từ mới giết ta......"
Tả Ngôn Hi nâng lên cánh tay bị khóa của hắn, vuốt vuốt nói: "Ừ, chính là như vậy, không có nguyên nhân khác."