Một đường đi về phía cung của Lâm Hiền Phi, A Nguyên vẫn luôn nắm lòng bàn tay mang hơi lạnh của Cảnh Từ, tham lam nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cảm thấy đúng là không nói ra được có bao nhiêu mãn nguyện cùng vui sướng.
Nàng tựa vào nửa vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Mới đi hai ngày đường, huynh cũng rất mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi một ngày đã vào cung?"
Cảnh Từ hình như có chút ít bất đắc dĩ, thở dài nói: "Nghe nói, Tả Ngôn Hi ở trong đại lao của Hình bộ!"
Đại lao Hình bộ không phải đại lao của Huyện Thẩm Hà, Cảnh Từ tuy tước vị không thấp, rốt cuộc cũng vừa tới Biện Kinh không lâu, cũng không có căn cơ, người quen của Hạ Vương ở trong triều cũng nhiều, có thể Tả Ngôn Hi lại bị áp giải về kinh lúc Hạ Vương bị hại, khó tránh khỏi làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ, Mộ Bắc Yên còn chưa hồi kinh, cho nên cũng không ai dám thay hắn nói chuyện, vì vậy Tả Ngôn Hi ở trong đại lao Hình bộ cũng không được tốt.
A Nguyên mặc dù phiền muộn Tả Ngôn Hi lúc trước muốn hại nàng, lúc này chỉ có thể an ủi: "Không có việc gì, Hoàng Thượng rất tín nhiệm huynh, huynh đi cầu tình, chốc lát Trường Nhạc công chúa cũng giúp đỡ nói một chút, không khó để hắn ra tù lắm. Nói cho cùng, hắn chính là nhất thời hồ đồ giúp Khương Tham, cũng không phải đại sự gì."
Cảnh Từ gật đầu, lại nhìn thoáng qua hướng chương điện.
A Nguyên đột nhiên nhớ tới, Cảnh Từ chờ ở chương điện cả buổi lâu, biết được các nàng ở đâu, nhất định cũng đã biết Lương đế giờ phút này đang cùng Nguyên phu nhân làm chuyện tốt gì, nàng quẫn bách, vội chuyển hướng chủ đề, cười nói: "Đúng rồi, huynh có phát hiện Tạ Nham cùng Trường Nhạc công chúa rất xứng đôi hay không? Một người vững vàng, một người sáng sủa, một người là đệ tử danh môn, một người là công chúa đương thời dòng dõi, tài mạo đều bị phù hợp, quả thực là ông trời tác hợp cho!"
Cảnh Từ phảng phất cười nhẹ một tiếng, mới nói: "Nếu như Tạ Nham nghe thấy, chỉ sợ lại sẽ chỉ trích nàng một khúc nhạc uyên ương. Đáng thương......huynh ấy lo lắng cho Tả Ngôn Hi, sáng sớm liền đến Đoan hầu phủ tiếp ta, cùng vào cung xin tha cho Tả Ngôn Hi, không ngờ Hoàng Thượng không thấy, lại bị nàng bán vào trong tay Trường Nhạc công chúa."
"Sao lại gọi là khúc nhạc uyên ương? Bọn họ chính là rất phù hợp, tựa như huynh với ta cũng phù hợp." A Nguyên làm cái mặt quỷ, "Huống chi hắn không phải là bị ta bán, là bị chúng ta cùng nhau bán! Tạ Nham với huynh tới, huynh không đến mức nghĩ lại để hắn tới tìm ta ư?"
Năm mươi bảy khối đậu đỏ ngày trước còn rõ mồn một trước mắt, A Nguyên không tin.
"Huynh ấy tìm nàng có gì không tốt? Ở Thẩm Hà lúc nàng nhìn thấy huynh ấy, bộ dáng mắt mở to nhìn người ta, hận không thể bắt huynh ấy ăn hết......" Cảnh Từ nói một tiếng, đưa tay gõ cái ót của nàng một cái bày ra bất mãn, chợt cũng cười nhẹ nói: "Nhưng mà......Ta coi như huynh ấy và Trường Nhạc công chúa hoàn toàn thích hợp hơn."
A Nguyên cũng nhớ rõ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nham, lúc đó tim đập rộn lên, huống chi lúc trước Nguyên đại tiểu thư cùng Tạ Nham cực kỳ thân mật, thật là không thể nói trong sạch, lúc này liền không khỏi chột dạ, bề bộn dời đi chủ đề, hỏi: "Đúng rồi, Trường Nhạc công chúa vì sao để cho chúng ta đi tìm Lâm Hiền Phi? Hiền Phi vị trí phân vị cao, nàng tìm Lâm Hiền phi thích hợp hơn?"
"Lâm Hiền Phi phân vị cao không giả, nhưng bà ấy tuổi già lại không được sủng, bởi vì là đưỡng mẫu của Bác Vương, mới có thể phong phi. Mà Kiều Quý Tần thì hai năm trước mới vào cung, nghe nói có chút kiêu căng......" Cảnh Từ buông tay nàng ra, trong ngôn ngữ dần dần có gì đó tiêu tác, một hồi lâu mới tiếp tục nói, "Nhưng ở trước mặt Trường Nhạc công chúa, nàng ta ước chừng còn không dám vô lễ."
A Nguyên vốn có chút ít không hiểu, chợt nghe thấy tiếng ngẫng đầu, đã cười nói: "Di Minh cung đã đến!"
Nghe nói Đoan hầu cùng Nguyên đại tiểu thư tới chơi, Lâm Hiền Phi lập tức tiếp đón, hỏi được nguyên do hai người tới đây, vội hỏi: "Sắt Sắt là cung nữ trong cung của ta, đã rời cung đi bao lâu, ta cũng không biết rõ."
Hỏi vài câu tình hình Sắt Sắt bị hại, Lâm Hiền Phi liền lo âu, đứng người lên trong điện qua lại đi thong thả, thở dài than ngắn nói: "Sao lại phát sinh loại sự tình này? Sao trong cung của ta lại có loại sự tình này?"
Bên kia đã có thị nữ tranh thủ thời gian tiến lên an ủi, lại có thị nữ phát hiện Lâm Hiền Phi đè nặng ngực, tranh thủ thời gian sai người mang thuốc tiên.
Luận tài trí, luận dung mạo, ở trong hậu cung mỹ nhân như mây, Lâm Hiền Phi đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Cùng tuổi tác với Nguyên phu nhân không cách biệt lắm. Bà lại có phần già hơn, son phấn dày đặc trên mặt cũng không che được làn da vàng vọt và nếp nhăn. Nếu không phải từng nuôi dưỡng Bác Vương Chu Hữu Văn, bà ở hậu cung hầu như không có bất kỳ cảm giác tồn tại.
A Nguyên thấy bà lo nghĩ, chỉ đành nhẹ lời khuyên nhủ: "Hiền Phi nương nương không cần lo lắng, nói cho cùng cũng là việc của một tiểu cung nữ, chúng ta tới đây cũng chính là hỏi thăm hành tung của nàng, xem có thể tìm ra nguyên do nàng bị hại hay không."
Lâm Hiền Phi thở dài: "Hành tung thì đến hỏi Bình nhi là được rồi, các nàng ở một phòng. Có thể nói, vì sao trong nội cung nhiều người vậy, chuyện này lại xảy ra trong cung của ta?"
Bà lại ôm lấy ngực rên rỉ, rõ ràng phiền não cực kỳ.
A Nguyên đoán được vị Hiền Phi nương nương này tính tình chặt chẽ, mặc dù là nhất phẩm Hiền Phi từng làm thị thiếp của võ tướng, nhưng lo lắng hãi hùng mấy chục năm, không chừng đã sớm làm rơi tính ác, chỉ đành an ủi thật lâu, mới đi tìm Bình Nhi.
Bình nhi lại cũng giống Lâm Hiền Phi, nhát gan sợ phiền phức, A Nguyên ôn hoà hỏi thật lâu, nàng mới đáp: "Tối hôm qua Sắt Sắt tỷ, lúc trời vừa tối không lâu liền đi ra ngoài, ta cũng không biết được nàng đi nơi nào. Nhưng nàng cùng Tiểu Ấn Tử công công thật sự, từng nói với ta Ấn công công tuy là thái giám, nhưng so với nam nhân bình thường càng giống nam nhân hơn. Bọn họ có lẽ thường xuyên gặp nhau, nhưng rốt cuộc gặp mặt ở đâu, gặp mặt lúc nào, ta không rõ ràng lắm, cũng......cũng không nên hỏi."
"Vì vậy, tối hôm qua nàng đi ra ngoài, ngươi cũng cho rằng là đi gặp Tiểu Ấn Tử?"
"Sau khi nương nương ngủ, nàng ấy lặng lẽ ra ngoài, hơn phân nửa chính là đi gặp Tiểu Ấn Tử. Nhưng không nói, dù sao chúng ta ai cũng không thân, đúng hay không?"
"Thủ vệ và thái giám cũng mặc kệ ư?"
"Sắt Sắt tỷ là cung nữ bên người nương nương, bình thường đối xử mọi người lại tốt, đi ra ngoài cao thấp trong nội cung ai cũng biết? Ban đêm ra cửa cũng không coi là cái gì. Dù sao đều ở trong nội cung, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?"
Bình Nhi lau nước mắt đưa A Nguyên đi xem phòng ngủ của các nàng. A Nguyên mở ra, có một hầu bao của nam nhân, còn có một đôi giày nam nhân đang làm dở.
Bình Nhi nói: "Là cho Tiểu Ấn Tử công công, năm trước cũng làm một đôi như vậy."
Trừ cái đó ra, không tiếp tục có manh mối giá trị gì.
A Nguyên thở dài: "Bọn họ không phải rất thân mật ư? Tại sao thư giấy cũng không lưu lại?"
"Nguyên đại tiểu thư, bọn họ......cũng không biết chữ."
"......"
Cảnh Từ mặc dù đi bên cạnh A Nguyên, nhưng tựa hồ thật sự chẳng qua là cùng nàng đi mà thôi, từ đầu tới cuối hầu như đều trầm mặc.
A Nguyên không khỏi buồn bực, ra khỏi Di Minh cung liền hỏi: "Huynh đối với chuyện này thấy thế nào?"
Cảnh Từ buồn vô cớ nhìn cung điện sau lưng, không trả lời. Cây cối âm u thấp thoáng ở dưới Di Minh cung, cũng không có người, cũng không rõ, như lão phu nhân cúi xuống hoàng hôn, tại sâu trong hoàng cung mà thở dài kéo một hơi tàn.
A Nguyên khoác tay hắn, ngắt thoáng một phát, "Nghĩ gì thế?"
Cảnh Từ hoảng hốt thở dài, "Không có gì, chẳng qua là bỗng nhiên nghĩ đến, nữ nhân chết già ở trong cung có bao nhiêu người, triều đại này, tiền triều.....Chính là Lâm Hiền Phi, lúc tuổi còn trẻ chắc hẳn đã từng mỹ mạo động lòng người, dịu dàng hiền thục?"
A Nguyên không hiểu thấu, nói ra: "Vậy thì thế nào? Bất luận là triều đại nào, hoàng đế nào không phải hậu cung vô số hay sao? Nổi danh xem như không vắng vẻ, càng không có gì, chờ chết già trong nội cung, cũng giống như con sâu cái kiến, vắng vẻ cả đời."
Nàng thuận miệng nói xong, chợt nhớ tới Tiểu Ấn Tử và Sắt Sắt, lại nghĩ tới mẫu thân của nàng thà rằng lưng đeo bêu danh cũng không chịu vào cung, không khỏi run run xuống.
Cảnh Từ bên cạnh nghe thấy thanh âm vào trong tai, liền đặc biệt nhiều hơn vài phần lạnh lẽo, "Chỉ vì một người mà nhiều thiếu nữ cô tịch tuyệt vọng sau lưng, tại sao lại bị coi là đương nhiên?"
A Nguyên giật mình, "Nói như thế, ngày đó ta gây nên chuyện cũng không có gì sai. Vì sao nam tử có thể có ba vợ bốn nàng hầu, có thể lưu luyến cô hàng xóm, còn nuôi dưỡng rất nhiều tình nhân ngoài phòng, đều được coi là phóng khoáng, lỗi lạc không bị trói buộc, nữ tử lại không được?"
Cảnh Từ bỗng dưng quay đầu nhìn nàng, đáy mắt ngưng đọng, giống như ngưng đọng dưới ánh trăng sương hoa, nói không nên lời là cười lạnh hay vẫn là u nhã, lại làm A Nguyên thấy hoa mắt.
Dù hoa mắt thế nào, nàng vẫn là nhớ rõ năm mươi bảy hạt đậu đỏ, hiểu được miệng mình nhất thời, vội ôm cánh tay hắn, nịnh nọt: "Đương nhiên, A Từ của ta sẽ không có ba vợ bốn nàng hầu, khinh thường mỹ nhân như mây......Tựa như ta cũng chỉ muốn một mình A Từ, cùng nhau sống lâu trăm tuổi, con cháu thành đàn......"
Mặt mày nàng cười cười, lộ ra quần áo màu hồng cánh sen, cả người liền giống như xuân sắc, ép cho rặng đào u ám.
Cảnh Từ hơi tức giận, lại như trong phút chốc bay phất phơ trong gió, biến mất vô tung.
Hắn hạ mắt nhìn nàng, phía trước liền có âm thanh gầm rú.
Nhưng lại là Trường Nhạc công chúa gọi to: "Này, Tạ Nham ở đâu? Có phải Tạ Nham qua đây tìm hai người không?"
A Nguyên còn chưa phục hồi tinh thần lại, Cảnh Từ đã lạnh lùng liếc qua, "Cô nhìn thấy Tạ Nham ở đây ư?"
Trường Nhạc công chúa sau khi ngạc nhiên nửa ngày, lúng túng khoát tay áo nói: "Huynh ấy không ở đây, không ở đây..... Ta đi tìm Tạ Nham."
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 170:
A Nguyên đuổi qua, hỏi: "Công chúa, Tạ Nham không phải cùng cô đi Loan Minh cung ư? Tại sao lại không ở cùng nhau?"
Trường Nhạc công chúa oán hận nói: "Cái con mọt sách này, lại thật sự một mực chắc chắn huynh ấy là thần cho nên không nên vào cung, càng muốn ở bên ngoài Loan Minh cung chờ. Chờ ta hỏi xong đi ra, bóng dáng cũng mất! Ta cho là huynh ấy chẳng muốn gặp ta, chạy đến tìm hai người đây!"
A Nguyên nói: "Yên tâm đi, cho dù hắn thật sự đến, A Từ cũng sẽ đem hắn đuổi đi!"
Nàng hướng Cảnh Từ cười đến tươi đẹp, "A Từ, ta nói đúng hay không?"
Cảnh Từ liếc nàng, cũng không chịu đáp nàng, chỉ hướng Trường Nhạc công chúa nói: "Công chúa, ta nghĩ, ta đoán đạt được Tạ Nham đi nơi nào......"
Trường Nhạc công chúa nhãn tình sáng lên, "Huynh ấy đã chạy đi đâu?"
Ba người lại trở về bên hồ Lãm Nguyệt.
Mà A Nguyên lúc này cũng đã hiểu "Lúc nãy chúng ta quên không cắt chút ít....."
Nơi này là hiện trường phát hiện án, các nàng vốn nên nhìn xem phụ cận. Đáng tiếc riêng phần người trong lòng đi đến, đăm chiêu suy nghĩ liền không khỏi đều lệch ra.
Tạ Nham đang từ bên hồ đứng dậy, lần nữa đi vào tòa nhà không một bóng người bên trong.
Vừa thấy hắn, Trường Nhạc công chúa lập tức đem tất cả không khoái ném sau đầu... bước nhanh chạy đến, cười nói: "Vốn ta cũng muốn tới đây xem lại, xem ra đều nghĩ giống nhau! Có phát hiện đầu mối gì hay không?"
"Không biết có tính là manh mối hay không."
Tạ Nham trầm ngâm, mở ra trong tay một cái khăn, bên trong bao lấy mấy mảnh xác đậu phộng.
Cảnh Từ nhíu mày, "Ở nơi nào phát hiện?"
Tạ Nham nói: "Ở trong đình. Sau khi dời thi thể đi, trên mặt đất ngoại trừ lá héo còn lạ, còn có chút xác đậu phộng mới."
A Nguyên giật mình, "Điều này nói rõ cái gì? Hung thủ trước khi giết người ở chỗ này ăn đậu phộng? Nhưng đậu phộng cũng không phải cái gì trân quý, không chừng là mấy ngày nay có những người khác đi qua nơi này, lúc nghỉ chân, tiện tay ăn mấy hạt."
Tạ Nham nói: "Cô nói rất có lý. Đối với án của cô lúc trước cũng phát biện xác đậu phộng, nhưng mà cái đó ta cũng không để ở trong lòng, cho rằng chẳng qua là trùng hợp."
A Nguyên vội hỏi: "Bản án nào?"
Tạ Nham trầm mặc, chẳng qua là không nháy mắt nhìn chằm chằm hướng nàng, thần sắc không nói ra được cổ quái, rồi lại có gan không nói ra được ý chua chát.
A Nguyên đang không rõ ràng, Trường Nhạc công chúa chợt thấy có ý lạnh từ lòng bàn chân, thần sắc liền có chút quái dị. Nàng do dự một lát, rốt cục nói: "Là......bản án của.......Nguyên Thanh Ly?"
A Nguyên hít vào ngụm khí lạnh, chỉ vào cái mũi của mình, "Là......Ta? Bản án của ta?"
Trường Nhạc công chúa hầu như nhảy dựng lên, "Đương nhiên là án của cô! A Nham mặc dù ở Hình bộ, mỗi ngày ngoại trừ đi theo Hoàng Thượng, chính là ở cùng với Nguyên đại tiểu thư, ngoại trừ hai lần ở Thẩm Hà đó, bao lâu đều điều tra bản án? Nhưng sau khi Nguyên Thanh Ly gặp chuyện không may, huynh ấy tự mình đi qua nơi đó, về sau phát hiện Nguyên......Phát hiện cô bệnh đến độ không nhận ra ai, càng ngâm mình ở Hình bộ, đem hồ sơ lật đi lật lại xem, còn đem nghi phạm thẩm vấn lại, mà đem hai gã thủ phạm chính, một người chết, một người......"
Tạ Nham bỗng dưng đã cắt đứt nàng, "Công chúa tin rằng do ta dùng hình ác độc mà họ chết ư? Ta chưa từng dùng hình! Cái chết của bọn hắn, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp! Tựa như.....Tựa như Nguyên đại tiểu thư lại gặp chuyện cướp giết kia, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp!"
Hắn gằn từng chữ từng chữ, giống như lọt qua kẽ răng, đôi mắt phượng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh như băng mà nhìn khuôn mặt Trường Nhạc công chúa, sau đó chuyển hướng A Nguyên, chuyển hướng Cảnh Từ.
Đáy mắt Cảnh Từ dần lo lắng, thấp giọng nói: "Tạ Nham......"
Mặt Tạ Nham trắng bệch, đột ngột cười cười, khan giọng nói: "Ta biết rõ ta nên dừng tay, ta cũng không nên tra xét.....Nhưng rõ ràng ở hiện trường phát hiện xác đậu phộng......Có lẽ, thật là trùng hợp? Hai lần đều là trùng hợp?"
A Nguyên lại không nghĩ tới, Trường Nhạc công chúa thuận miệng đáp ứng tới đây tra án cung nhân rơi xuống nước, tra thành thủ đoạn cao siêu âm mưu sát hại không nói, cuối cùng còn kéo đến trên người mình, thật là cực kỳ ngoài ý muốn. Nàng giơ chân đạp trên mặt ghế đá, đưa khuỷu tay đặt tại trên gối chống, cười khổ nói: "Thật mà nói, ta cũng sớm hiểu, bản án của ta, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp."
Nàng đang định nói chuyện nghi hoặc mấy tháng nay, lại bị bên kia vội vàng chạy tới cắt ngang.
Nhưng là thái giám bên chương điện như bay chạy tới, vội vàng nói: "Đoan hầu gia quyền quý, Đoan hầu gia quyền quý, Hoàng Thượng truyền gọi ngài lập tức đi gặp!"
Cảnh Từ lãnh đạm mà đảo qua tiểu thái giám, "Hoàng Thượng lại chẳng lẽ không cần nghỉ ngơi thêm nữa à?"
Mặc dù có chút sự tình xong xuôi, dùng tình huống thân thể Lương đế gần đây, hoàn toàn chính xác nên tĩnh dưỡng gấp bội. Nhưng một câu ngắn ngủn của Cảnh Từ nghe sao cay nghiệt, hoàn toàn không bởi vì đối tượng trào phúng là Lương đế mà nể mặt lưu tình.
A Nguyên rất muốn cười, nhưng nhớ tới Lương đế không để ý bệnh trong người mà tham luyến chính là mẫu thân của nàng, liền rốt cuộc không cười nổi.
Tiểu thái giám không dám nói nhiều, chỉ nói: "Gia quay về đi, nghe nói Tắc Sênh quận chúa ở Trấn Châu đã tới rồi"
Cảnh Từ chấn động, chợt nghe thấy tiếng sượt qua vạt áo, bước nhanh ra ngoài.
Tạ Nham vội hỏi: "A Từ, ta với đệ cùng đi! "
Mắt thấy hai người đi xa, A Nguyên đứng tại chỗ xuất thần.
Trường Nhạc công chúa đã tiêu tan, vỗ vỗ vai nàng hỏi: "Cô sao vậy?"
A Nguyên nói: "Không có gì, chẳng qua là nghe đến Tắc Sênh quận chúa......Giống như có chút quen tai?"
Trường Nhạc công chúa nói: "À, Tắc Sênh quận chúa, là con gái của Triệu Vương - Vương Dung, nhưng mà có lẽ cô không biết nàng ta. Nàng ta sống ở Trấn Châu, chưa từng tới kinh thành."
Trấn Châu.
Nghe cũng rất quen tai.
Cảnh Từ giống như từng đề cập qua, hắn lớn lên ở Trấn Châu?
Bầu trời chợt nghe thấy tiếng chim ưng truyền đến.
A Nguyên ngẩng đầu, đã thấy Tiểu Hoài không biết lúc nào theo tới đây, mở cánh bay lượn vẻ lo lắng dưới bầu trời.
Trường Nhạc công chúa cũng ngửa đầu nhìn xem, cười nói: "Con chim ưng này thú vị. Thành cung cao hơn, ngăn được người, ngăn không được ưng! Hôm nào ta cũng nuôi dưỡng một con!"
Tiểu Hoài phát hiện chủ nhân nhìn về phía nó, hưng phấn, đã bay xuống.
Gió trên cánh phất qua mặt, dưới mắt A Nguyên dường như biến thành màu trắng, con chim ưng kia dường như biến thành màu trắng.
Trắng như tuyết như sương, sạch sẽ giống như phản xạ bầu trời xanh, xinh đẹp kinh tâm động phách.
Đáy lòng liền đột nhiên cũng giống như bầu trời xanh trong vắt thanh tịnh, có an bình thỏa đáng vui mừng, như mây nhẹ nhàng ung dung nhộn nhạo. Cả đời bình yên như thế, thật tốt đẹp biết bao, rõ ràng chính là điều nàng mong cầu suốt đời.
Mãn nguyện gặp được người tốt nhất trong vận mệnh, đó là người may mắn nhất, mà nàng chính là người đó.
Nàng mãn nguyện lặng lẽ tựa lên vai nam tử đó.
Sau lưng, có tiếng bước chân vui sướng truyền đến, cùng với tiếng cười của thiếu nữ sáng ngời như ánh mặt trời.
"Cảnh ca ca, con chim ưng này thật đẹp! Cho muội chơi được không?"
"À, Miên Vãn....."
Miên Vãn, ai là Miên Vãn?
A Nguyên chợt nghe trong ảo giác có tiếng ngọc lưu ly vỡ vụn
Cõi lòng bình yên giống như bị nghiền nát trong nháy mắt, rồi chìm dần, vẻn vẹn như một mảnh đen tối cùng đau nhức kịch liệt....
Trường Nhạc công chúa đang nhìn chim ưng, chợt nghe bên cạnh một tiếng trầm đục, bề bộn quay đầu nhìn lên, đã la hoảng lên: "A Nguyên!"
A Nguyên hai tay ôm đầu, sắc mặt trắng bệch, ôm eo ngã xuống đất.
Trường Nhạc công chúa vội vàng đỡ nàng, vội hỏi: "A Nguyên, A Nguyên, cô làm sao vậy?"
A Nguyên chịu đựng đau nhức như muốn rạn nứt đầu, cố gắng mở to hai mắt.
Một hồi lâu, nàng rốt cục có thể phân biệt ra. Ôm lấy nàng chính là người vừa mới hóa thù thành bạn - Trường Nhạc công chúa, nghỉ ở trên lan can nghiêng đầu nhìn nàng chính là Tiểu Hoài.
Không có dòng suối hay bầu trời xanh, cũng không có con chim ưng chói mắt, càng không có bờ vai thanh thản và tiếng cười của thiếu nữ khiến nàng lo sợ.
A Nguyên hít thật dài, nhưng lại ngay cả hô hấp đều run rẩy. Chính nàng cũng không nói rõ, nàng rốt cuộc là muốn tranh thủ thời gian trở lại hiện thực, hay vẫn là tiếp tục lưu luyến cơn đau kịch liệt trong bình yên lúc trước.
Trường Nhạc công chúa nhìn nàng không khoẻ, đứng người lên muốn gọi người đi truyền thái y, A Nguyên kéo lấy tay áo nàng.
"Không cần!"
Bị choáng rồi như vậy không lâu sau, thanh âm của nàng khàn khàn, đầu lưỡi cứng như bất động.
Trường Nhạc công chúa đỡ nàng ngồi, vội hỏi: "Cô không sao chứ? Sao lại ngã xuống? Thực dọa chết người! Nếu như Nguyên phu nhân nghe thấy, không chừng lại đoán là ta làm gì cô rồi!"
A Nguyên xoa xoa huyệt thái dương, rốt cục trấn định lại, nhìn Trường Nhạc công chúa thở dài: "Có lẽ là di chứng sau lần bị thương kia? Thỉnh thoảng sẽ đau đầu, còn hiện ra nhiều ảo ảnh. Vốn tưởng rằng về sau sẽ hết, ai biết lại ngày càng nghiêm trọng!"
Trường Nhạc công chúa nói: "Vậy làm sao được? Mau để cho thái y trị bệnh!"
Tạ Nham mặc dù không tâm tâm niệm niệm chỉ nhớ Nguyên đại tiểu thư như lúc trước, nhưng A Nguyên rốt cuộc không giống như vậy.
Hôm nay việc hôn sự của Trường Nhạc công chúa và Tạ Nham còm chưa thỏa đáng, bệnh của A Nguyên, chỉ sợ Tạ Nham chưa thu tâm, lại muốn tới Nguyên phủ.....