Ngồi trên giường trong Tây các, nhớ lại thời gian đã qua.
Tối hôm dọn về, Nghi Nhi chỉ vào một viên gạch xanh trên mặt đất, nức nở nói: "Tỷ tỷ nhìn xem, di nương nói lúc nhỏ muội mới tập đi, thường xuyên ngã ở chỗ này."
Sau đó nó lại chỉ vào xà nhà nói: "Mùa hè mở cửa sổ ra, chim chóc thường bay vào đậu trên xà nhà nhảy nhót, cha liền dạy muội đọc thơ, "Tự tự khứ khứ lương thượng yến"."
Cho dù có cố gắng tỏ ra già dặn, chín chắn đến đâu, thì khoảnh khắc đó ta cũng không thể nào giả vờ được nữa.
Vì vậy, ta và Nghi Nhi ôm nhau khóc nức nở, lại một đêm không ngủ.
Bảy ngày sau khi xảy ra binh biến, Khương Thì cởi trần quỳ gối trước mặt ta.
Hắn đến để nhận lỗi.
"Trước kia là Khương Thì ta ngu muội, nhiều lần ăn nói xúc phạm cô nương, vậy mà cô nương lại độ lượng, lấy ơn báo oán, lần này lại còn cứu cả Khương phủ thoát khỏi nguy hiểm. Hôm nay Khương Thì ta thành tâm đến đây nhận lỗi với cô nương, mong cô nương đừng nương tay, hãy hung hăng trách phạt ta một trận đi."
Ta: "..."
Hắn nói năng chân thành, từng câu từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng, nhưng ta nghe xong lại thấy hoang mang.
"Nhị công tử, chẳng phải hiểu lầm giữa chúng ta đã sớm được hóa giải rồi sao?"
"Thẩm cô nương, ngươi cứ đánh ta một trận đi, nếu không ta thật sự áy náy trong lòng."
Nói xong, hắn rút từ sau lưng ra một cành gai, một mực muốn nhét vào tay ta.
Ta hoảng hốt liên tục lùi về sau: "Thật ra nhị công tử nói không sai, lúc trước ta quả thật có ý lừa gạt thiên hạ, tuy là bất đắc dĩ, nhưng cũng không phải hành vi của chính nhân quân tử."
"Thẩm cô nương nói sai rồi! Tại hạ tuy bất tài, nhưng cũng biết một nữ tử yếu đuối như cô nương, dắt theo muội muội nương tựa người khác, muốn bảo vệ lẫn nhau, thì phải khó khăn đến nhường nào. Hơn nữa, cô nương thật sự là người hiếu thuận, thông minh tài giỏi, là kỳ nữ hiếm có trên đời. Cho nên, người sai vẫn là ta."
"Vậy thì..." Ta không ngờ Khương Thì lại cố chấp như vậy.
Nhìn thấy người làm qua lại ngày càng nhiều, bất đắc dĩ, ta đành phải nhận lấy cành gai kia.
"Hôm nay không tiện trách phạt, để ngày khác đi, ngày khác ta nhất định sẽ làm theo ý nguyện của nhị công tử."
Đôi mắt đen láy kia, dưới ánh nắng ban mai tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong nháy mắt, ta bỗng cảm thấy như muốn bị thiêu đốt bởi sự nhiệt tình kia.
Sau khi bị kinh hãi trong đêm xảy ra binh biến, sức khỏe Thánh thượng ngày càng yếu đi, đến ngày mùng chín tháng tư thì băng hà, trước khi qua đời chính thức truyền ngôi cho Cửu vương gia.
Sau khi Cửu vương gia lên ngôi, Khương lão gia được thăng chức làm Hộ bộ Thượng thư, Khương Thì được thăng chức làm Ngự lâm quân Chỉ huy sứ tứ phẩm, Khương Thần cũng đính hôn với đích nữ của Cao Bình công chúa.
Trong nháy mắt, Khương gia trở thành tân quý của kinh thành, ngày ngày người đến chúc mừng đông nghịt, đúng là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.
Khương Nam có chút bất mãn nói: "Haiz, những ngày tháng yên bình trước kia đã không còn nữa rồi."
Ta cười nói: "Cái này mà đã là gì? Đợi đến tháng ba năm sau ngươi vào cung, được phong làm phi tần gì đó, đến lúc đó Khương phủ chúng ta mới thật sự là náo nhiệt."
"Vi tỷ tỷ..." Khương Nam giả vờ giận dỗi, nắm lấy tay áo ta, thẹn thùng nói.
Hoàng thượng rất coi trọng Khương gia, đã âm thầm bàn bạc với Khương lão gia chuyện để Khương Nam vào cung vào mùa xuân năm sau.