Lương Thượng Yến - Đồng An An

Chương 18



Hoàng thượng nhận ra ý cười của ta: “Lời trẫm nói rất buồn cười sao?”

“Hoàng thượng đừng trách tội, thật ra là thần vừa nghĩ đến muội muội, trong lòng vừa bực bội vừa buồn cười. Muội muội thần tên là Nghi, từ nhỏ đã được khai sáng, cũng là một cô nương rất thích đọc sách, nhưng mà hai năm nay được Khương phu nhân yêu thương, chiều chuộng nên sinh hư, không những bỏ bê học hành, mà còn mê mẩn mấy quyển sách rẻ tiền ngoài kia. Nghe nói gần đây nó còn thử viết mấy quyển, được các ông chủ hiệu sách vô cùng yêu thích.”

“Hahaha, thật sự có chuyện này sao?”

“Thần không dám lừa gạt Hoàng thượng.”

Hoàng thượng vui vẻ nói: “Ngươi ở trong cung biên soạn《Đạo Đức kinh tân chú》, muội muội ngươi ở ngoài cung viết sách rẻ tiền, hai tỷ muội các ngươi thật sự là kỳ nữ hiếm có. Đúng rồi, trẫm lệnh cho ngươi viết lại《Nội đình tắc huấn》, hiện giờ thế nào rồi?”

“Bản thảo đã hoàn thành, thần cần nửa tháng nữa để chỉnh sửa.”

“Tốt, hiện giờ trong cung có mấy vị công chúa đã đến tuổi cập kê, nhưng mà tính tình đều rất ngang bướng, từ ngày mai trở đi, cứ đến ngày mùng hai và mười tám hàng tháng, ngươi hãy đến nội cung dạy các nàng ấy lễ nghi.”

“Thần tuân chỉ.”

Trong mắt Hoàng thượng, ta không phải nữ tử, mà là một nam tử kiên cường, bất khuất.

Hắn nhất quyết phải vắt kiệt toàn bộ tinh lực của ta, hơn nữa hoàn toàn không có ý định tăng bổng lộc cho ta.

Rõ ràng ta đã nói là bổng lộc hàng tháng không đủ tiêu rồi mà.

Nhưng mà, kẻ sĩ c h ế t vì người tri kỷ.

Ta cũng chỉ có thể cắn răng đi gặp gỡ các vị công chúa cao quý kia.

Trong cung có hai vị công chúa đến tuổi đi học, nhưng mà ta chưa từng gặp mặt bọn họ.

Chính vì chưa từng gặp mặt, cho nên vào ngày đầu tiên dạy học, hai vị tiểu công chúa liền chuẩn bị sẵn sàng để gây khó dễ cho ta.

“Ở đây có hai mươi người, trang phục giống nhau, trong đó có hai người là công chúa, chẳng phải ngươi rất thông minh sao, nếu như ngươi có thể chỉ ra ai là công chúa thật, vậy thì từ nay về sau chúng ta sẽ phục ngươi.”

Vừa mới bước vào nội cung, đã có một tiểu cô nương mũm mĩm vênh váo tuyên chiến với ta.

Nhìn đám tiểu cô nương tám chín tuổi, hồng hào, đáng yêu trước mặt, ta suýt chút nữa thì không kìm được ý cười.

Thật là quá đáng yêu.

Nhìn khí chất của bọn họ, chắc hẳn có cả công chúa và cung nữ.

Nhưng mà, bất kể là thân phận gì, bọn họ đều đang chờ xem ta bẽ mặt trước mặt mọi người.

Ta nhịn cười, đảo mắt một vòng, giả vờ thần bí đi vòng quanh bọn họ hai vòng.

“Ta đã biết ai là công chúa rồi. Các ngươi nhìn xem, trên đầu công chúa có mây ngũ sắc kìa.”

“Xoạt—”

Đám tiểu cô nương ngây thơ, vừa nghe xong, liền đồng loạt quay đầu nhìn hai tiểu cô nương có vẻ ngoài cao quý trong đám đông.

“Đây, hai vị này chính là công chúa.”

Đám tiểu cung nữ bừng tỉnh, lập tức không vui nói: “Ngươi lừa người! Trên đầu công chúa làm gì có mây ngũ sắc?”

Hai vị công chúa càng chống nạnh đi về phía trước, rất bất mãn nói: “Chúng ta sẽ đi mách phụ hoàng, ngươi là kẻ lừa đảo.”

Ta cúi đầu nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Nếu như không sợ bị Hoàng thượng trách phạt, vậy thì các ngươi cứ đi đi. Người không giữ chữ tín, không thể đứng vững, các ngươi là công chúa tôn quý nhất, chẳng lẽ ngay cả đạo lý cơ bản nhất của con người là giữ chữ tín cũng không hiểu sao? Đi! Phạt! Đứng!”

Chưa đến giờ ngọ, tin tức ta giáo huấn công chúa đã truyền khắp hậu cung.

Trong Phương Thúy cung, Khương Nam có chút lo lắng nói với ta: “Vi tỷ tỷ, tỷ thật sự là không sợ đắc tội với người khác.”

Ta xoa xoa bụng bầu hơi nhô lên của nàng ấy, cười nói: “Sao lại không sợ chứ? Nếu như không sợ, sao vừa tan học đã chạy đến cung của ngươi trốn rồi? Thế nào, mấy ngày nay vẫn ăn không ngon, ngủ không yên sao?”

“Ít nhất cũng ăn được một chút, lần này mang thai hơi vất vả.”

“Nữ tử mang thai, vốn dĩ chính là một chuyện vất vả, ngươi phải tự biết yêu thương bản thân mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.