Sau lưng ta, Nghi Nhi, Vương di nương, Trần di nương, người hầu cũ nhà họ Thẩm và Trần biểu cữu cũng đi theo từng bước, bọn họ cũng lảo đảo bước đi, khóc lóc thảm thiết.
Khách qua đường nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều rơi lệ, ai nấy đều bi thương.
Đàn chim đậu trên cành cây cũng bị tiếng khóc của chúng ta kinh động, bay ra khỏi những gốc cây ven đường, chao liệng trên những lá cờ trắng, mãi không chịu rời đi.
Đột nhiên, một con chim màu xám đậu xuống cách ta không xa.
Nó cứ nhìn ta như vậy, ánh mắt bình yên, nhân từ, không trốn tránh, cũng không sợ hãi.
Nó nhìn ta, ta nhìn nó, người và chim nhìn nhau, một lúc sau, nó kêu lên một tiếng, bay vút lên trời, bay thẳng về phía kinh thành.
Ngay khoảnh khắc nó bay đi, ta đột nhiên cảm thấy khí huyết dồn lên, trước mắt tối sầm.
Giữa tiếng la hét kinh hãi của mọi người, ta ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Ta nằm liệt giường suốt hơn ba tháng.
Trong suốt ba tháng đó, ta luôn chìm trong giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mê.
Trong mơ màng, ta vậy mà lại nhìn thấy chính mình lúc nhỏ, còn có cha mẹ vẫn còn sống.
Hai người bọn họ cười nói vui vẻ, nắm tay nhau như muốn đi xa, ta đuổi theo sau lưng bọn họ, hỏi: “Cha, mẹ, hai người muốn đi đâu vậy?”
Cha mẹ không nói gì, chỉ dừng lại xoa đầu ta, sau đó mỉm cười chỉ về phía Tây.
Trong mơ, ta bàng hoàng, hoang mang, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì phía Tây là cõi cực lạc, ta nghĩ phụ mẫu dưới suối vàng có linh thiêng, cuối cùng cũng có thể an nghỉ rồi.
Ngự y trong cung đều nói ta khí huyết suy kiệt, nếu như không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, e rằng sẽ không sống được quá hai năm.
Khương Thì sốt ruột, Nghi Nhi sốt ruột, Hoàng thượng cũng sốt ruột.
Khương Thì ngày nào cũng ở trong phòng ta, tự mình gấp chăn, trải giường, bưng thuốc cho ta uống, nhưng hắn lại vụng về, có mấy lần còn làm đổ thuốc lên cằm ta.
Ta tức giận đến mức không nói nên lời, chỉ lặng lẽ lấy cành gai đặt bên cạnh giường ra.
Khương Thì vội vàng cầu xin tha thứ: “Không được tức giận, nhất định không được tức giận, nàng nhìn xem, ta tự đánh mình đây.”
Nói xong, hắn cầm lấy cành gai, “bốp bốp bốp” đánh vào lòng bàn tay mình mấy cái, nhẹ nhàng đến mức giống như đang gãi ngứa.
Ta vừa tức giận vừa buồn cười, đuổi hắn đi:
“Chúng ta còn chưa thành thân, ngươi cứ đến khuê phòng của ta như vậy, còn ra thể thống gì? Nghi Nhi và hai vị di nương sẽ chăm sóc ta, ngay cả Khương phu nhân cũng đến thăm ta mỗi ngày, ngươi còn ở đây làm gì?”
“Nghi Nhi bây giờ đang mang thai, tuy rằng nó chăm sóc nàng chu đáo hơn, nhưng mà Lục lang trong lòng không nỡ, chỉ là ngoài miệng không chịu nói. Còn về hai vị di nương và mẹ ta, làm sao có thể tỉ mỉ bằng ta được?”
“Ngươi đúng là miệng lưỡi trơn tru! Hoàng thượng cũng đồng ý cho ngươi ngày nào cũng đến đây càn quấy sao?”
“Hoàng thượng á?” Khương Thì cười lớn, “Hoàng thượng còn sốt ruột hơn ta nữa. Hắn chê mấy tên Bí giám bên cạnh làm việc không được, chỉ mong ta nhanh chóng chăm sóc nàng khỏe lại, để nàng sớm ngày vào cung làm việc. Này, mấy hôm trước hắn còn sai người đưa đến hai củ nhân sâm ngàn năm, bảo phải sắc thuốc cho nàng bồi bổ sức khỏe.”
Ta: “...”
Hoàng thượng, người thật sự là tốn kém rồi.
Mùa đông năm Cảnh Hòa thứ tám, ta và Khương Thì thành thân, bởi vì Thẩm phủ và Khương phủ chỉ cách nhau một bức tường, cho nên sau khi kết hôn, chúng ta vẫn ở lại Thẩm phủ.
Cuối tháng chạp, triều đình theo lệ phải tổ chức đại triều hội.
Sáng sớm, ta và Khương Thì mặc quan phục mới, long trọng, cùng nhau ngồi xe ngựa đến cửa cung.
Xuống xe ở cửa cung, Khương Thì giả vờ cung kính hành lễ với ta: “Thẩm Thượng cung, à không, Thẩm Thái phó, sau này đi lại trong cung, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Ta bị dáng vẻ của hắn chọc cười, thị vệ đứng ở cửa cung cũng cố gắng nhịn cười, mặt đỏ bừng.
Một trận gió thổi qua, hai con chim yến tự do tự tại bay qua tường đỏ, mái ngói cung điện, cùng nhau bay về phía ánh bình minh le lói.
“Cựu sào phi tân khách, yến đề lưỡng tam thanh.”
Nhìn lại ba nghìn chuyện đời,mưa gió luôn luôn nặng tình.
Khương tiểu tướng quân, vậy thì, cả đời còn lại xin hãy chiếu cố ta nhiều hơn.