Lương Tiên Khó Cầu

Chương 12



Phượng Minh kinh ngạc trợn mắt, há hốc miệng: “ Muội ấy sao lại không nhận ra ta?”

“ Muội ấy còn nhỏ, vừa rồi ngươi muốn nó hiện chân thân, làm nó sợ. Giờ tâm trí bất ổn, cũng mất đi lí trí, tất nhiên sẽ không nghe lời ngươi.” Thiên Âm nhíu mày giải thích. Nhìn lên phía bầu trời, văng vẳng tiếng phượng kêu, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Nó chỉ mới là một đứa bé thôi, lại bị hù dọa cho nên mới có thể thành ra như vậy, ngay cả nàng cũng không nhận ra nữa.

“ Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phượng Minh trầm mặt, biểu cảm khiến cho người ta thương xót: “ Ta cũng chỉ muốn tìm lại muội muội thôi, chúng ta thất lạc đã mấy trăm năm rồi. Ta…..”

Thiên Âm nhìn ngọn lửa bốn phía xung quanh càng ngày càng lớn, nói: “ Tạm thời chỉ có thể chờ nó bình tĩnh lại thôi.”

Lại một tiếng kêu dài, Viêm Hoàng phát hiện ra hai người, nên tiếp tục lao tới, mãnh liệt còn hơn lúc nãy. Phương Minh dùng hết toàn lực chống đỡ kết giới, nhưng cũng không thể ngăn cản được. Lúc sắp sửa bị ngọn lửa nuốt chửng, đột nhiên một lưỡi kiếm xé trời vụt tới, ngọn lửa nháy mắt biến mất.

Giữa không trung xuất hiện một thân ảnh.

Viêm Hoàng đảo hướng lao thẳng đến chỗ kia. Kiếm quang lóe lên bốn phía, nhanh chóng đỡ lại đòn công kích của Viêm Hoàng, một tiếng kêu thống khổ vang lên, nó từ giữa không trung ngã nhào xuống đất.

“ Hoàng Nhi” Thiên Âm vội vàng chạy tới, dừng lại cách đó không xa, chỉ bị thương một chút thôi, không quá nặng. Cơ thể dần khôi phục lại hình người, chìm vào hôn mê, rốt cục nó cũng bình tĩnh lại rồi.

“Minh Nhi , nàng có sao không?” Người từ không trung bay thẳng đến chỗ Phượng Minh, vẻ mặt đầy lo lắng kia , không phải Diễn Kỳ thì còn ai nữa: “Ta cảm nhận được nàng động chân khí, sao lại thế này, nàng có bị thương không?”

“Ta không sao, là Viêm Hoàng.” Phượng Minh dịu dàng giải thích, nhìn về phía Viêm Hoàng cách đó không xa nói: “Ta cuối cùng cũng tìm thấy muội ấy rồi, Viêm Hoàng thật sự là muội muội của ta.”

Diễn Kỳ lúc này mới quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện Thiên Âm ngay bên cạnh, mặt y liền biến sắc, ánh mắt lạnh đi phân nửa. Thiên Âm cười bâng quơ, ôm lấy Viêm Hoàng trên mặt đất, gật đầu nói: “Hoàng Nhi không có việc gì, chỉ bị thương một chút và hoảng sợ, cho nên ngất đi thôi.”

“Ta muốn mang nó về Phượng kì.” Phượng Minh từ tốn nói, nhìn Thiên Âm sau đó lại quay qua Diễn Kỳ.

Nghĩ đến chuyện phản kháng vừa rồi của Viêm Hoàng, Thiên Âm càng cảm thấy lo lắng: “Ta nghĩ nên để Viêm Hoàng trở về Thanh Vân trước…”

“Thanh Vân?” Diễn Kỳ hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Thanh Vân có thể chữa trị tốt cho nó sao?”

Thiên Âm không trả lời, quả thật nàng chỉ là một người phàm, không có năng lực trị thương cho người phượng tộc.

“Không cần nhiều lời nữa, để Phượng Minh mang nó về chữa thương quan trọng hơn.” Vừa nói y vừa nhanh chóng đi tới. Thiên Âm bất giác ôm Viêm Hoàng chặt hơn, đang định nói gì đó, lại tiếng hừ lạnh của Diễn Kỳ chặn lại: “Đây là muội muội thất lạc nhiều năm của Minh Nhi, ngươi lo lắng cái gì hả?”

“Ta…..có thể cùng đi tới Phượng kì sơn không?” Hoàng Nhi nếu tỉnh dậy không thấy nàng e là sẽ vô cùng sợ hãi.

Sắc mặt Diễn Kỳ lập tức lạnh như băng, nhìn về phía nàng, cười lạnh một tiếng: “Ngươi lại có chủ ý gì hả? Đừng tưởng chút kĩ xảo giả vờ ngây thơ của ngươi qua mặt được ta.” Nàng tưởng đến Phượng kì sơn là sẽ có cơ hội gây chuyện sao? Thật nực cười.

“A?” Thiên Âm sửng sốt, hiểu ra y lại là hiểu lầm mình, định mở miệng giải thích, rồi lại thôi. Giải thích hay không cũng vậy, trước nay y có bao giờ chịu tin nàng.

Đưa Viêm Hoàng trong lòng cho y, y lại hừ lạnh một tiếng, gọi một đám mây, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên dưới đất rung động dữ dội, đất núi chuyển dời, một vùng lớn ánh sáng từ trong lòng đất dâng lên nháy mắt bao trùm cả Diễm Sơn.Từng vòng từng vòng ánh sáng từ từ lan đến tận chân trời, hình thành một trận pháp vô cùng kì lạ, Thiên Âm giật mình che mắt:

“ Đây là…………Tru tiên trận sao?” Nàng đột nhiên nhớ tới một trận pháp thời viễn cổ.

Nghe thế Diễn Kỳ nhất thời biến sắc, ngay cả bước đi cũng không nổi, cố gắng chống cự được một lúc thì cả người cũng khụy xuống đầy đau đớn. Bên cạnh mặt mày Phượng Minh cũng trắng bệch, nằm trên mặt đất không ngừng thở dốc.

“ Vì sao ngươi lại không không có chuyện gì?” Diễn Kỳ kinh ngạc nhìn về phía Thiên Âm bộ dáng vẫn thản nhiên đứng đó. Thiên Âm giờ mới để ý, nàng lúc này chỉ là một người phàm, tru tiên trận đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến nàng.

Diễn Kỳ nhanh chóng vận động linh lực quanh thân, tạo ra một vòng kết giới vây quanh mình cùng Phượng Minh, không biết có tác dụng lâu không nhưng thử xem thế nào.

“ Sao ngươi biết trận pháp này?” Qua một hồi bực tức, Diễn Kỳ quay qua nói. Tuy rằng biết rõ nàng không thể có năng lực gây ra chuyện này nhưng y vẫn không thể không nghi ngờ liệu đây có phải là âm mưu của nàng hay không. Cũng không thể trách y được, ai bảo trước kia nàng từng dùng không ít mưu mô, y liếc nhìn nàng một cái.

Thiên Âm cười ảm đạm, hình như hoài nghi nàng đã là thói quen của y rồi: “ Sư phụ từng nói cho ta biết, Diễm Sơn này vốn có từ thời cổ xưa, có thể từng có người bày bố trận pháp, mà khi nãy Viêm Hoàng làm náo loạn một hồi như vậy, có lẽ đã khơi ra.”

Diễn Kỳ nhíu mày càng chặt, mặc dù không muốn nói tiếp nhưng lại không thể không mở lời: “ Có phương pháp phá giải không?”

Nàng lắc đầu: “Chỉ có thể từ bên ngoài đánh vào, sử dụng linh lực cực mạnh đánh vào bốn điểm ở bốn phía mới có thể phá giải được.”

“Nói cách khác, chúng ta không thể thoát được?” Mặt y càng lạnh hơn.

Thiên Âm gật đầu, nhìn về phía Viêm Hoàng trong lòng hắn, dường như đã bị trận pháp làm ảnh hưởng, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng lại đau lòng. Đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, nàng nói: “Có lẽ…….vẫn còn có một cách.”

Diễn Kỳ quay đầu ý bảo nàng nói tiếp.

“Trong trận pháp tru tiên có một linh điểm, chỉ cần có người đứng trên linh điểm đó có thể ngăn chặn được linh khí tấn công tạm thời, nhân lúc trận pháp mất hiệu lực các người có thể rời đi”.

“Linh điểm?” Y đứng lên, đảo mắt xung quanh tìm kiếm.

Thiên Âm chỉ tảng đá bằng phẳng bên cạnh nói: “Đây thì phải”.

Trên mặt Diễn Kỳ lộ vẻ kinh ngạc.

Thiên Âm cười chua xót, y không thể tưởng tượng được nàng lại hiểu biết về trận pháp như thế sao?. Chưa bao giờ coi trọng nàng, tất nhiên y không thể nào biết được.

“Phải có người đứng trên linh điểm….” Sắc mặt y thâm trầm: “Ý ngươi là phải có một người ở lại sao?”

Thiên Âm gật đầu: “Phải, tru tiên trận có thể cảm giác được sinh vật vì thế dùng vật dụng không có tác dụng, ta……” Ở lại vậy.

“Ngươi ở lại!” Lời còn chưa kịp nói ra đã bị y lạnh lùng nói trước.

Tuy đây cũng là dự kiến của nàng, vì nàng là người duy nhất không bị ảnh hưởng của tru tiên, cũng là người thích hợp nhất. Nhưng bị y không chút do dự nói ra như thế, Thiên Âm nhất thời sửng sốt. Y thật sự chán ghét nàng tới mức này sao?

“Được!” Nàng nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cười như không, nhẹ nhàng, thoải mái, vậy cũng tốt.

Diễn Kỳ nhướn mày, như bị nụ cười của nàng làm cho bất động, trong lòng bực bội, y biết có thể nói chuyện nhẹ nhàng với nàng nhưng cuối cùng lại chọn phương pháp trực tiếp nhất làm tổn thương nàng, không chỉ vì nàng là phàm nhân, mà còn vì……y sợ đây lại là khổ nhục kế của nàng. Có lẽ, y đề phòng nàng đã thành thói quen.

“Cơ hội chỉ có trong nháy mắt, hãy sử dụng hết toàn lực bay ra ngoài.” Nàng nhẹ giọng nhắc nhở.

Diễn Kỳ đang không biết nên làm thế nào lại nhìn Phượng Minh bên cạnh sớm đã bị trận pháp áp chế khiến cho không thể nhúc nhích, e rằng không thể chống đỡ được bao lâu, y càng thêm gấp gáp, với tay ôm lấy giai nhân, không kiên nhẫn thúc giuc: “Đã biết! Ngươi mau qua bên kia đi.”

Thiên Âm bước đi về phía tảng đá, bước được một bước đột nhiên quay lại nói: “Thái tử điện hạ, ta có một chuyện muốn nhờ…..”

Y nhíu mày, tưởng nàng muốn nói mau tới cứu nàng hay mấy câu linh tinh gì đó, bèn ngắt lời: “Yên tâm, chỉ cần ta ra khỏi đây sẽ gọi các vị tinh tú tới phá giải trận pháp cứu ngươi ra ngoài.”

“Không phải” Nàng lại lắc lắc đầu: “Ta muốn xin thái tử cho ta một lời hứa.”

Khuôn mặt y trở nên lạnh giá, ánh mắt ánh lên tia tức giận, lo lắng nhìn về phía nàng, gằn từng chữ: “Thiên Âm, ta hy vọng ngươi nhớ kĩ, tình cảm của ta không có gì có thể thay đổi được, trước kia thế nào bây giờ cũng vẫn thế, cho dù ngươi có làm bất cứ điều gì cũng đều vô dụng mà thôi.” Đừng tưởng có thể dùng chuyện này uy hiếp y.

Thiên Âm bật cười, y nghĩ nàng sẽ lấy ân cứu mạng mà ép buộc chấp nhận mình sao? Năm trăm năm trước nàng đã không làm chuyện đó, năm trăm năm sau đâu thể cứ ngớ ngẩn vậy chứ.

“Ta biết”. Nàng cười nhẹ, như nhạo báng sự đề phòng của y, nhìn về phía Viêm Hoàng nằm trong lòng y, nói: “ Viêm Hoàng còn nhỏ, không biết trái phải trắng đen, hôm nay vô tình gây tội. Ta hy vọng ngươi đừng trách tội nàng.”

Diễn Kỳ trầm mặt, dường như không thể tưởng tượng được nàng lại đưa ra một yêu cầu nhỏ như thế, lập tức gật đầu: “Được!” . Thật ra không cần nàng yêu cầu, chỉ vì Viêm Hoàng là muội muội của Phượng Minh thôi cũng đủ để y không truy cứu rồi.

Nàng lúc này mới yên lòng, cười nhẹ, cúi người hành lễ: “Tạ ơn thái tử điện hạ”.

Y chợt rùng mình, nụ cười như thế, vẻ thanh thoát không màng thế sự, không quan tâm mọi chuyện, giống như trong lòng đã hoàn toàn không còn y nữa. Không biết vì sao, y lại không thích, đáy lòng dâng lên một nỗi muộn phiền.

Tình thế hiện tại không còn kịp cho y nghĩ lại, Thiên Âm vừa bước chân lên tảng đá, ngay lập tức toàn thân y nhẹ nhõm hẳn đi, áp lực biến mất. Y chớp thời cơ, ôm chặt hai người bên cạnh, dốc toàn lực nhanh chóng bay ra ngoài.

Không kìm được mà quay đầu lại, thân hình thật nhỏ bé của nàng đứng đó, gầy đến mức như chỉ cần một hơi có thể thổi bay đi, cho dù rất xa y vẫn thấy được nụ cười của nàng, khiến y chán ghét. Đột nhiên y lại có ý nghĩ phải quay về, hỏi cho rõ ràng cảm xúc suy nghĩ của nàng. Nhưng lại sợ nguy hiểm của tru tiên trận, chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Y không thể mạo hiểm như thế, vì Phượng Minh trong lòng, nhanh chóng bay đi.

Thiên Âm lặng nhìn thân ảnh đó biến mất phía chân trời, không chút do dự, không lần dừng bước, thậm chí ngay cả một lần ngoảnh lại liếc nhìn nàng cũng không. Giống như năm trăm năm trước, nàng đã nhìn bóng dáng đó quá nhiều lần, lần nào nàng cũng ở sau lưng nhìn y đi, dù cầu xin như thế nào y cũng không một lần vì nàng mà dừng nửa bước.

Chỉ là ngày trước, nàng sẽ thương tâm, khổ sở lắm, sẽ vì sự tuyệt tình của y mà tan nát cõi lòng. Bây giờ cảm giác nào cũng không có, bình tĩnh như một hồ nước lặng yên. Nàng thật hài lòng với cảm xúc của mình lúc này, nó chứng tỏ trong lòng nàng đã hoàn toàn không còn y nữa, cuối cùng cũng không còn vướng bận.

Bóng dáng y khuất dần giữa không trung, ánh sáng tru tiên trận bao trùm cả thái dương. Nàng đưa tay che lấy đôi mắt đau nhức, nhưng hoàn toàn vô dụng, hỏa khí bao trùm mọi nơi.

Tru tiên trận, quả thật giống như lời đồn, trận pháp có khí lực vô cùng mạnh mẽ, có thể hủy diệt cả tiên nhân. Tay nắm chặt ngọc bội che chắn linh khí của sư phụ truyền lại cho nàng, tiếng gãy rắc giòn tan.

Lúc này nàng thật sự hi vọng, người đó mau chóng quay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.