Lương Tiên Khó Cầu

Chương 19



Linh Nhạc rất hiếm khi thấy người, người này trời sinh tính tình bướng bỉnh, lại bất định, trước kia cứ nay thì tam giới mai thì tứ hải. Nhưng dạo này cả ngày cứ chạy đến Thanh Vân Sơn, dù rằng y là đệ tử của Thanh Vân, sư môn trở về cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng, ai cũng biết, mấy hôm nay y tới Thanh Vân chỉ vì muốn gặp vị sư tỷ kia thôi.

Mẫu Hậu thì sốt ruột nhớ y, mấy lần cho truyền đều không thấy đến, Diễn Kỳ đành tự mình tới bắt người, nhưng tẩm cung lại trống không. Hỏi tiên tì mới biết, y không ngờ nó lại chạy tới Thanh Vân. Nghĩ tới Thiên Âm, Diễn Kỳ lại bất giác nhíu chặt mày.

Lần trước nghe Ti Dược nói, Thiên Âm đã tìm được linh khí, tuy nói là dựa vào linh thức để nhận rõ vật, nhưng nói chung vẫn nhìn thấy được. Mắt của nàng không phải do y mà hỏng, nhưng chung quy vẫn là sơ suất của y, nay đã “hồi phục thị lực” thì cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Nhưng Linh Nhạc thì có liên quan gì với nàng ta chứ.

Xoay lưng đang muốn đi bắt người, lại nghe phía sau có tiếng hỏi :

“Diễn Kỳ, huynh vội vã đi đâu đó? Hay là định đi gặp Phượng Minh tiên tử trong lòng hả?”

Một thân hồng viêm như lửa, y đứng dưới tàng cây ngoài điện, vẻ mặt trêu đùa.

“Viêm Kỳ?” Thấy bạn tốt nhiều năm, Diễn Kỳ dừng bước, hỏi : “Sao huynh lại ở đây?”

“Còn không phải vì tên tiểu tử Linh Nhạc nhà huynh sao!” Viêm Kỳ chỉ vào trong điện nói : “Hắn hẹn tôi tới luận đàm, nhưng tới lại không thấy người. Cũng hiếm khi hắn lỡ hẹn, huynh có biết hắn chạy đi đâu rồi không?”

Diễn Kỳ có hơi kinh ngạc, tính tình Viêm Kỳ trời sinh đã quái đản, nhưng lại là kì tài võ nghệ, y có thói quen năm lần bảy lượt tìm người tỉ thí, không ngờ rằng lần này lại tìm Linh Nhạc : “Hắn tới Thanh Vân rồi”.

“Thanh Vân?”, Viêm Kỳ ngạc nhiên : “Hắn tới đó làm gì? Nhìn huynh có phải đang định đi bắt hắn về không?”

Diễn Kỳ thở dài một hơi, như thể không có cách nào hơn với người đệ đệ này. Viêm Kỳ nhìn là biết mình đoán đúng : “Vừa đúng lúc, ta đi cùng huynh, cũng đã lâu rồi tachưa đi Thanh Vân… nghe nói nàng… đã trở về?”

Diễn Kỳ tất nhiên biết người y muốn nói đến là ai, mày cau chặt vài phần, trên mặt hiện lên những tia phiền muộn.

Với giao tình của y và Viêm Kỳ, tất nhiên Viêm Kỳ biết y đang phiền não điều gì, đi tới bên cạnh nói : “Cũng lâu ngày chưa gặp nha đầu đó, nghe nói lần tới nhân gian này, tình tình đã kiềm chế đi không ít, trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, có phải thật không?”

Y nhảy lên mây, đột nhiên nghĩ tới bộ dạng phục tùng của Thiên Âm khi gọi mình là Thái tử, chẳng biết tại sao tâm trạng càng thêm phiền muộn : “Có lẽ là thế”.

“Xem ra cậu vẫn có ý kiến à?”. Viêm Kỳ tiếp tục trêu cười nói : “Có thật ghét nàng như vậy không?”

Ghét?

Diễn Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt đang cười cợt châm chọc của y : “Người năm đó đánh nàng nhiều nhất, không phải cậu sao”.

“Điều đó không giống nhau “. Viêm Kỳ lắc đầu, năm đó trong thiên cung y và Thiên Âm nổi tiếng không hòa hợp, bình thường một lời không hợp sẽ lập tức đánh nhau : “Tôi và nàng chẳng qua chỉ thuần túy so tài, còn việc ghét hay không ghét chẳng liên quan gì hết. Huống hồ tôi cũng chưa từng thắng nàng, không phải sao?”

Diễn Kỳ lạnh giọng:“Nếu không phải vì thân phận của nàng, cậu sao mà thua được.” Thực lực Viêm Kỳ thế nào, y đương nhiên biết rõ, nếu không phụ quân cũng sẽ không phái y thủ hộ dòng sông phân cách giữa tiên đình và yêu giới .

Dứt lời, Viêm Kỳ đột nhiên dừng lại một lúc, vẻ mặt kì lạ quay sang nhìn y, giống như phát hiện ra chuyện gì to lớn vậy :“Cậu…… trước kia luôn cho rằng tôi để nha đầu đó thắng à?

Diễn Kỳ cũng ngừng lại, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người kia, không phải sao?

Viêm Kỳ gãi đầu lúng túng, khuôn mặt trắng tinh xuất hiện vài tia ửng đỏ : “Năm đó thật ra là tôi…… Học nghệ không tinh. Cậu cũng biết nàng thừa sức…… Nếu là hôm nay…… Tất nhiên sẽ không bại dưới tay nàng.”

Diễn Kỳ như giật mình, y vẫn nghĩ năm đó Viêm Kỳ nhiều lần thất bại bởi Thiên Âm, là vì bận tâm đến thân phận của nàng ta, không ngờ rằng hắn không hề nhường. Vậy mà y nhìn không ra? Đột nhiên y cảm thấy, bất kể Thiên Âm của trước đây hay hiện tại, y luôn không hiểu rõ .

Ngẫm lại về nàng của trước kia, bất cứ chuyện gì y cũng đều xem thường không muốn tìm hiểu kĩ, chỉ có chán ghét mà thôi.

Một đoạn đường không nói gì, chưa đến nửa khắc, họ đã đến Thanh Vân, trên đầu mày y nhăn thành đường thẳng, y thấy được nàng……

Nàng ngồi trên tảng đá cạnh bụi hoa, tà áo phẳng phiu, có lẽ ngày tháng ở nhân gian đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui vẻ, nàng gầy lắm, bạch y hình như quá rộng, gió không ngừng chui vào tay áo, phình lên như sẽ bị thổi bay, hai mắt lại vô thần nhìn một hướng, tự dưng khiến cho người ta thấy một cảm giác cơ khổ vô y.

Nàng đột nhiên vươn tay sờ vào khoảng không bên cạnh, vừa chạm vào đóa hoa liền biến mất, bàn tay cứ thế dừng giữa không trung.

Y nhớ đó là thần chi lục hoa, chỉ có thần tộc mới có thể đụng vào, trước đây toàn bộ thiên giới cũng chỉ có nàng và Thiên Quân đời trước mới có thể hái được, cho nên nàng thường xuyên cầm hoa đến khoe trước mặt y. Mà nay nàng lại chỉ là một phàm nhân.

Hồi lâu, tay nàng dừng lại một chút, như sợ sẽ chạm vào những bông hoa khác, hơi nghiêng người ngồi lệch sang một chút, thanh lệ khiến cho người ta không khỏi mềm lòng, y nắm thật chặt tay ở bên, kìm nén sự thương tiếc và áy náy khó hiểu.

Đang muốn hạ xuống đụn mây, y nhìn thấy Linh Nhạc từ trong phòng chạy ra, trên tay hình như đang cầm cái gì, vươn ra đưa cho người ngồi trên tảng đá, vừa nói vừa hoa chân múa tay, có cần phải diễn khoa trương thế không? Y chỉ một lúc lâu, Thiên Âm mới hết đờ đẫn, thần sắc dần thay đổi, mơ hồ ánh lên nét cười, không phải cái tiếng cười càn rỡ, mà chỉ như từng giọt từng giọt thẫm đẫm, nở rộ ra ngoài.

Lần đầu tiên y nhận ra, nàng cũng có thể cười điềm tĩnh đến thế.

Nhìn nàng, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Xem ra, chúng ta đã đến không đúng lúc rồi”. Viêm Kỳ nhìn hai người phía dưới, giọng nói cũng lộ vẻ ái muội.

Nghe xong Diễn Kỳ càng cau mày chặt hơn, hạ xuống đầu mây xông thẳng chỗ hai người: “Linh Nhạc!” Giọng điệu lạnh lùng.

“Đại ca!” Linh Nhạc ngạc nhiên, sắc mặt tức khắc có vẻ khó coi:“Sao huynh lại tới đây?”

Thiên Âm ở bên cạnh cũng đứng lên, ánh mắt vẫn mơ hồ như thế, nhưng y biết nàng đang nhìn mình. Ngay lập tức, nàng hành lễ :“Khấu kiến thái tử điện hạ”. Những lễ tiết như vậy đối với nàng mà nói, cũng là chuyện bình thường. Nhưng trong lòng Diễn Kỳ lại xuất hiện một thứ kích động muốn trói nàng lại.

“Ồ, thật sự là không giống chút nào .” Viêm Kỳ nghiền ngẫm bước lên phía trước, đánh giá Thiên Âm từ trên xuống dưới, cố ý khiêu khích:“Để ta xem nào, sao chỉ thay đổi một lớp da thôi mà tính khí cắn người cũng thay đổi rồi?”

Thiên Âm thản nhiên nhìn y, mỉm cười:“Viêm Kỳ tinh quân, gần đây tốt chứ?”

“Tinh quân! Cô gọi ta là tinh quân?” Y phì cười, đưa tay quơ quơ trước mắt nàng :“Cô hạ phàm một chuyến thôi mà ngốc luôn rồi à? Khách khí như vậy không giống cô đâu.”

Nàng lại chỉ cười dịu dàng, bình tĩnh nhìn về phía Viêm Kỳ, hơi cúi người:“Trước kia là Thiên Âm bướng bỉnh, mong tinh quân thứ lỗi.”

Thái độ đúng mực, không có chút nào gượng ép.

Viêm Kỳ khựng lại, nếu là trước đây, y khiêu khích như vậy, nàng không chửi ầm lên thì cũng đã sớm dùng quạt, đánh về phía hắn. Nhất thời y cũng không biết phải đáp lại thế nào, vẻ mặt vừa rồi còn nghiềm ngẫm, giờ như bị tắc ở yết hầu nói không ra lời.

“Đại ca, tìm đệ có việc sao?” Linh Nhạc hỏi.

Diễn Kỳ nhíu chặt mi, kìm nén sự không vui không hiểu từ đâu xuống đáy lòng, lạnh lùng nói:“Nhị đệ, đệ càng ngày càng hồ nháo ! Thân là nhị hoàng tử, thiên kị* sắp tới thì không lo tìm cách, cả ngày lại cứ rong chơi bên ngoài.”

* kị : điều kiêng kị.

“Không phải đã có phụ quân và đại ca rồi sao!” Linh Nhạc không thèm để ý gãi gãi đầu:“Dù sao đệ cũng giúp không được việc gì, với lại trong thiên cung quy củ nhiều, không bằng đệ quay về Thanh Vân tiêu diêu tự tại.”

Diễn Kỳ trầm mặt:“Chuyện Thiên kị liên quan đến thiên kiếp, đệ sao lại không để tâm như thế?”

“Dù sao đệ cũng không muốn phi thăng cửu trọng thiên ngoại thiên, thiên kiếp gì đó nếu đại ca tới ứng kiếp, thì còn có hy vọng hơn.”

“Náo loạn!” Diễn Kỳ hất tay áo, dường như đã thực sự tức giận:“Thiên kiếp chẳng lẽ bởi vì ngươi không muốn ứng kiếp thì không tới chắc, mẫu phi luôn luôn lo lắng ngươi, nhanh cùng ta trở về.”

“Nhưng……” Linh Nhạc quay đầu nhìn Thiên Âm, tình thế trở nên khó xử, từ ngày kế thừa chức Thanh Vân sơn chủ, đại sư tỷ cảm xúc vẫn không ổn định.

Mặc dù không mê man bất tỉnh suốt ngày nữa, nhưng lại thường xuyên đứng trước Phù Vân điện thất thần, không động cũng không nói, ai khuyên cũng không mở miệng, như vậy chẳng khác nào người chết, y càng nhìn lại càng lo. Tuy sư phụ rời đi, bọn họ ai cũng rất thương tâm, nhưng cũng không đến mức như thế. Y cảm thấy nhất định có chuyên gì khác, điều gì đó làm cho nàng không thể thừa nhận chuyện này, cho nên mới rơi vào tình trạng như thế. Nhưng nàng không nói, y cũng không tiện hỏi.

Bởi vậy mấy tháng qua, y ở lại nơi này, mỗi ngày nghĩ cách trêu chọc khiến nàng vui vẻ, cuối cùng có thể khuyên nàng hoạt động một chút. Nếu lúc này rời đi……

“Trở về đi!” Biết y lo lắng cái gì, Thiên Âm tươi cười thoải mái : “Ta sẽ không có việc gì đâu” .Sư phụ đã tốn nhiều tâm tư như vậy mới có thể đưa nàng trở về đây, nếu nàng thật sự suy sụp, đó mới là bất trung bất hiếu. Nàng sẽ cố gắng sống thật tốt.

Linh Nhạc xem xét biểu tình của nàng, giống như muốn xác nhận sự chân thật trong lời nói vừa rồi, hồi lâu mới thỏa hiệp:“Vậy đệ về thiên cung trước.” Đột nhiên y lại vội vã bước lên trước một bước, kéo hai tay của nàng nói:“Đại sư tỷ, ta đi rồi, tỷ phải ngoan ngoãn uống thuốc, cũng không cho đứng trước Phù Vân điện nữa . Sau thiên kỵ, đệ sẽ trở về, đợi đến khi đó tỷ dạy đệ Vô Ưu khúc, được không?”

“Được!” Nàng cảm thấy ấm áp lắm, gật đầu thật mạnh.

Nhìn tay hai người đan chặt, Diễn Kỳ chau mày, lạnh giọng:“Còn không đi.”

Linh Nhạc đành bất đắc dĩ xoay người, theo Diễn Kỳ nhảy lên đụn mây, phút cuối cùng vẫn không quên liên tục ngoái đầu dặn dò:“Đại sư tỷ, tỷ đồng ý rồi, không được nuốt lời!”

Diễn Kỳ ngoái đầu nhìn về phía bóng hình càng ngày càng xa trên mặt đất, Thiên Âm vẫn đứng ở chỗ đó, khóe miệng ánh lên ý cười rất nhẹ, nhìn theo hai người bay lên trời. Trong mắt dường như không thấy gì khác ngoài bọn họ.

Đáy lòng đột nhiên có một khoảng không, giống như điểm nhỏ đang càng lúc càng xa kia, từ từ mất dấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.