Lương Tiên Khó Cầu

Chương 33



Không biết từ khi nào, Diễn Kỳ đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, có lẽ y cũng tới để đón Linh Nhạc: “ Chịu phạt lâu ngày có phải là đầu óc của đệ cũng có vấn đề rồi không, quên cả việc tới gặp phụ vương phục mệnh rồi sao? Đúng là nên phạt đệ nhiều ngày nữa mới phải.”

“ Đại ca!” Linh Nhạc trầm giọng, vẻ mặt hơi căng thẳng, bàn tay của nàng bị y nắm đến đau, y còn kéo nàng về phía sau người, tinh thần vừa nãy vẫn hân hoan vui vẻ, giờ lại đầy phòng bị.

“ Đệ bày ra cái bộ dạng gì thế hả? Ta ăn thịt người chắc?” Diễn Kỳ nhíu mày.

Linh Nhạc không trả lời y, vẫn che trở phía trước Thiên Âm, tay khẽ khẽ siết chặt như là lo lắng người trước mặt bất thình lình bước tới.

“ Còn không mau quay về Thiên Cung!” Diễn Kỳ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy răn dạy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thiên Âm, có chút gì đó chần chờ lưỡng lự nhưng rất nhanh đổi thành nghiêm túc.

“ Đệ không muốn trở về cùng huynh.” Linh Nhạc phản bác.

Ngay lập tức, Diễn Kỳ giật mình sửng sốt, Linh Nhạc trước nay luôn kính trọng y, chưa bao giờ công khai cãi lời như thế, vậy mà hôm nay…. Diễn Kì bỗng lâm vào bế tắc, trong lòng đầy hờn giận.

“ Linh Nhạc không được náo loạn.”

Y vẫn giữ vẻ mặt phòng bị, nắm thật chặt tay người bên cạnh, nói: “ Như lúc đệ ở Băng Vực sao, đây mới là thời điểm sáng suốt nhất của cả đời đệ.”

“ Ngươi!” Diễn Kỳ giống như sắp bùng nổ.

Phía sau bất ngờ vang lên giọng nói trêu đùa: “ A! Huynh đệ các người có chuyện gì đấy?” Viêm Kì từ giữa kết giới Băng Vực đi tới, xem ra cũng là tới đón Linh Nhạc. Nhìn qua vẻ mặt tức giận của hai người: “ Ở ngoài Băng Vực ta đã cảm nhận được hai người có chút là lạ rồi. Đang cãi nhau à? Sẽ đấu võ sao? Vừa lúc cho ta xem với? Lâu rồi không thấy ẩu đả, may mà hôm nay có dịp.”

Diễn Kỳ quay đầu trừng mắt nhìn cái bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa của y, lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận trong lòng cũng vơi đi một nửa.

“ Thì ra nha đầu này cũng ở đây.” Viêm Kì lướt mắt về phía Thiên Âm, tiến lên vài bước, cẩn thận đánh giá nàng một lượt, lúc sau mới nói: “ Nghe nói cô bị thương xém chút nữa thì xảy ra chuyện lớn à? Là thật sao? Giờ ổn chưa?”.

Thiên Âm cười cười gật đầu, cúi người thi lễ: “ Tạ ơn tinh quân quan tâm, đã ổn rồi”. Ngẩng mặt lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Diễn Kỳ, chớp mắt quay về hướng khác.

“ Ta thực sự không quen nhìn bộ dáng quy củ của cô chút nào, nhưng dù sao so với trước kia thì vẫn tốt hơn nhiều.” Viêm Kì khẽ giọng than, nhìn nàng một cái, rồi lắc đầu. Y nghiêng sang nhìn Linh Nhạc bên cạnh, ý như hiểu ra điều gì.

“ Được rồi, quay về Thiên Cung đi.” Diễn Kỳ gắt giọng không kiên nhẫn.

Linh Nhạc vừa muốn mở miệng phản bác thì Viêm Kì lại tiếp lời: “ Đúng là nên về Thiên Cung phục mệnh, nếu không chắc chắn lệnh tôn sẽ lại mang ngài trở lại Băng Vực đó.”

Linh Nhạc nhíu mày, do dự nhìn Thiên Âm.

Viêm Kì bật cười: “ Sau này còn nhiều thời gian, hai người còn sợ không còn cơ hội sao?”

Linh Nhạc nắm chặt tay, do dự một lúc lâu, mới xoay người nhìn Thiên Âm nói: “ Ta nhất định sẽ quay lại, chờ ta nhé”.

“ Ừ!” Thiên Âm nhẹ cười gật đầu. Lúc này y mới bước lên đụn mây.

Diễn Kỳ nhìn về phía Thiên Âm, khóe miệng mấp máy như muốn nói nhưng thấy nàng đang ngẩng đầu nhìn về phía Linh Nhạc trước mặt, giống như trong mắt nàng lúc này chỉ có mình Linh Nhạc mà không còn chỗ cho bất kì ai khác, y bất chợt lại cảm thấy khó chịu, trong lòng ngoài phiền muộn ra còn có một thứ cảm giác gì đó mà không nói rõ, khiến cho lời đến miệng ý tứ cũng bị thay đổi hẳn.

“ Băng Vực là nơi cực kì lạnh lẽo, cô không muốn sống hay sao mà tới những nơi như thế này.” Thấy nàng quay đầu lại nhìn về phía mình, sau đó lại nhanh chóng quay mặt đi, không có biểu hiện muốn phản bác hay cãi cọ, nhất thời trong lòng Diễn Kì nỗi tức giận càng dâng cao, nắm chặt tay không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi phi thân bay về phía Thiên Cung.

“ Hết náo nhiệt rồi, ta cũng đi đây”.Viêm Kì nhìn Thiên Âm cười cười.

“ Viêm Kì”.

“ Sao?” Y xoay người.

“ Chuyện của Bạch Vũ ca ca……. Cám ơn.”

Y hiểu được ý nàng, giống như Bạch Vũ, y vuốt ve tóc nàng, nói:

“ Hiểu được là tốt rồi.” Nói xong liền cưỡi mây bay đi. Bạch Vũ và y là bằng hữu, khúc mắc của Bạch Vũ , y là người ngoài cuộc nên vô cùng rõ ràng, không muốn người huynh đệ của mình cứ thế mà suy sụp. Lúc trước nói ra chỗ ở của Bạch Vũ cho Thiên Âm, y cũng chỉ là muốn xem thử biểu tình của Bạch Vũ ra sao thôi. Không ngờ tới Bạch Vũ lại phi thăng thành thượng thần.

Xem ra nha đầu này, đã buông xuôi được hết rồi. Chẳng qua….

Y ngẩng đầu nhìn Diễn Kỳ đang bay phía trước, ánh mắt trầm hẳn, bay vụt nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.