Lương Tiên Khó Cầu

Chương 47



Đêm ở Kỳ Sơn lạnh hơn ở Thanh Vân rất nhiều. Thiên Âm kéo chăn, để gió lạnh bên ngoài không thể thổi vào, Viêm Hoàng trong lòng khẽ động đậy một chút, chôn mình càng sâu hơn.

Bên tai tiếng hít thở của cô bé, trong lòng nàng giờ mới dịu đi yên bình một chút, nhưng vẫn không hề buồn ngủ. Viêm Hoàng dính nàng rất chặt, từ sau khi đến, nó chưa hề rời khỏi nàng.

Đến buổi tối, nó càng ngang bướng ôm gối chui vào trong chăn của nàng luôn. Cô bé mặc dù còn nhỏ nhưng lại rất mẫn cảm, ban ngày khi nhắc đến Linh Nhạc, sắc mặt Thiên Âm khác thường như vậy, sợ là đã dọa nó rồi,

Cho nên dù con bé nói nhiều chuyện nhưng lại không hề đề cập đến Linh Nhạc nửa câu,ngoan ngoãn khiến Thiên Âm đau lòng. Thực ra từ nàng sau khi tới Kỳ Sơn, có rất nhiều lần muốn tới gặp Phượng Minh. Nhưng cuối cùng cũng không biết Phượng Minh ở nơi nào, cho nên không đi nữa.

Bây giờ ôm đứa bé ngủ, nàng không khỏi nhớ tới những ngày đầu ôm con bé mang về. Khi đó sư phụ cũng mang theo trứng của Linh Nhạc trở về, lại đặt trong Linh động, không cho nàng nhìn.

Nàng giận, cho nên tự mình đi chọn một con chim. Vỏ trứng của nó là màu đỏ khiến nàng thích vô cùng, từ từ quên đi chuyện tức giận với sư phụ, chuyên tâm chờ nó ra đời.

Thỉnh thoảng nàng hay nhìn thấy Thanh Điểu ấp trứng trên đỉnh Thanh Vân, cho nên nàng cứ tưởng rất cả trứng đều cần được ấp như vậy mới nở ra, đâu có biết rằng Phượng Hoàng tiên tộc cần linh khí để ấp trứng. Vì vậy mỗi ngày nàng cứ ôm, ôm, ngay cả khi ngủ cũng ôm nó vào trong ngực. Ngây thơ ôm ấp mong chờ trứng nở ra Phượng Hoàng.

Tiên tộc sau khi biến hóa mới bắt đầu lớn lên. Nhưng mà nó vẫn không hóa thành hình, lâu dần nàng cũng mất dần kiên nhẫn.

Hôm nay ôm cô bé lần nữa, nàng lại thấy đau lòng, giống như con của mình vậy. Hoặc có lẽ giống như tình mẫu tử thế gian thường nói, sẽ khiến nàng chỉ nhìn con bé, đáy lòng cũng sẽ tràn đầy hạnh phúc.

Chắc bởi vì thế, thân là Thiên Hậu của người kia, bà mới triệu nàng tới gặp. Không tiếc để nàng quỳ tròn ba canh giờ, khiến cho nàng nhận ra sự thật.

Tuy bà đã từng nói thương nàng, muốn nàng làm nữ nhi của bà thì tốt quá . Hay trong năm trăm điên cuồng theo đuổi Diễn Kỳ kia, bà cũng ngồi nhìn hết thảy.

Nàng muốn nói điều đó với bà ta, nhưng rồi nàng lại hối hận. Vì nàng không xứng… không bao giờ xứng!

“Xấu xa…” Cô bé trong lòng đột nhiên nói mê, cắt đứt tâm tình gút mắc của nàng, cúi đầu, Viêm Hoàng như mơ thấy chuyện gì đó. Tay xua xua vài cái, lầm bầm. Nàng nghiêng người, cẩn thận lắng nghe, từng tiếng ngắt quãng.

“Linh Nhạc ca ca… Không thích, xấu xa… Làm Âm Âm khóc. Không thèm để ý nữa”.

Trong lòng lại chua xót, nàng ôm chặt cô bé vào trong ngực, nước mắt im lặng đong đầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.