Chỉ là thế sự không bao giờ như ý muốn, Thiên Âm vừa vào nhà, còn chưa ngồi xuống, ý chỉ của Thiên Hậu đã bất ngờ truyền đến, triệu kiến Thiên Âm.
Trong lòng Thiên Âm căng thẳng, xem ra có một số việc, muốn tránh cũng không cách nào tránh được. Nhưng lần này, nàng giờ đã vô dục vô cầu, có lẽ là trong lòng không còn mong muốn gì nữa, khi đó sẽ không phải tuyệt vọng, không còn phải mất mát thêm được nữa. Nàng chỉ lo lắng cho Linh Nhạc, nàng không sợ thiên giới trách phạt, cho dù cả đời phải làm người phàm, nàng cũng không hối hận, chỉ sợ liên lụy tới Linh Nhạc mà thôi.
“Ta sẽ đi với nàng.” Diễn Kỳ bất ngờ xuất hiện bên ngoài đại điện thiên cung “Mẫu thân chỉ là lo lắng cho Linh Nhạc thôi, cho dù đã biết chuyện hai người hạ phàm, có ta ở đây nói chuyện cũng sẽ không làm khó cho nàng quá đâu.”
Nàng lại như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía thiên cung đã vô cùng quen thuộc, trong lòng bi thương lạnh lẽo.
“Yên tâm, ta sẽ che chở nàng.” Cảm giác ấm áp trên tay, Diễn Kỳ kéo tay nàng.
Thiên Âm cũng không muốn phản ứng, xoay người vào điện, nàng đã không dám tin tưởng thêm nữa, nhất là y.
Xa xa đã thấy một bóng người ngồi phía bên phải điện, trong lòng nàng căng lên, đáy lòng yên ả bất giác lại run lên nhè nhẹ. Đến gần nhìn mới phát hiện đó không phải là Linh Nhạc, lại là người quen —— Viêm Kỳ tinh quân.
Dù nàng nghi hoặc, nhưng cũng biết không phải lúc hỏi thăm, nhanh chóng hành lễ chu toàn.
Thiên Hậu ở chính giữa, vẫn là dáng vẻ trang nghiêm, từ tường hòa ái như thế. Nhưng cảm giác của Thiên Âm lúc này chỉ là không chịu nổi linh khí nơi thiên giới, đâm vào tận xương.
“Thiên Âm tới đây.” Thiên Hậu chậm rãi mở miệng, trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười, xoay người lại giới thiệu với Viêm Kỳ, “Đây là nha đầu Thiên Âm, tinh quân vẫn còn nhớ chứ? Là người từ nhỏ đã cùng ngươi đánh nhau đó.”
“Hồi Thiên Hậu, thần tất nhiên là vẫn nhớ.” Viêm Kỳ đứng dậy đáp lễ, đã không còn dáng dấp lỗ mãng ngày nào, trung quy trung củ như đã thay da đổi thịt thành người khác.
Thiên Hậu khẽ thở dài một tiếng, giống như nhớ lại những chuyện cũ, lắc đầu nói, “Aiz, các ngươi khi đó còn nhỏ, mỗi ngày đều đánh nhau một trận, ta còn lo hai người các ngươi ngày nào đó sẽ phá hủy cả thiên giới mất.”
“Trẻ người non dạ, đã khiến Thiên Hậu chê cười rồi.” Viêm Kỳ vẫn cúi người đáp.
“Aiz, khi còn trẻ ai mà chưa từng làm mấy chuyện nực cười chứ?” Thiên Hậu cười càng thêm vui vẻ, nhấc chén trà bên cạnh lên khẽ nhấp một ngụm.
“Mẫu hậu!” Diễn Kỳ nhìn thoáng qua Thiên Âm vẫn quỳ bên cạnh, nhịn không được nhắc nhở.
“Diễn Kỳ, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm mẫu hậu thế? Còn đứng đó làm gì, không tìm một chỗ ngồi đi.” Tầm mắt vừa chuyển, thấy Thiên Âm trên mặt đất, lúc này bà mới giơ tay lên :”Thiên Âm, đứa trẻ này, sao vẫn còn quỳ, còn không mau đứng lên, cũng ngồi đi!”
“Tạ Thiên Hậu!” Thiên Âm lúc này mới đứng dậy, có lẽ là do quỳ lâu, đầu gối hơi tê cứng, nàng hít một hơi thật sâu, đi tới hàng ghế bên phải ngồi xuống.
Diễn Kỳ cũng tìm một vị trí, ngồi bên trái.
Thiên Hậu như hữu ý vô ý nhìn hai người, đầy cảm khái nói, “Các ngươi đều trưởng thành rồi, cũng không thể giống như khi còn bé quậy phá như vậy nữa, bây giờ không giống ngày xưa, Viêm Kỳ cũng không thể lại bắt nạt Thiên Âm của chúng ta rồi.”
“Đó là đương nhiên ạ.” Viêm Kỳ gật đầu, cũng cười cười.
Thiên Hậu gật đầu, “Các ngươi đều đã hiểu chuyện, đặc biệt là ngươi, giờ đã là tinh quân tôn sư, chưởng quản sông phân giới, cũng chưa hề phạm sai lầm.”
“Đây là điều thần nên làm.”
“Ừ.” Thiên Hậu tán dương gật đầu, “Ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt, sông phân giới là nơi trọng yếu, không thể để người khác tùy ý đi vào đi ra”.
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều cứng đờ.
Vẻ mặt Thiên Âm vừa trấn định, tức khắc đã chuyển sang màu khác, tay bên cạnh nắm thật chặt, cắn cắn môi, xem ra Thiên Hậu không chỉ đơn giản là đã biết chuyện nàng tự ý hạ phàm, mà còn còn biết Viêm Kỳ tự ý thả nàng đi.
“Thần, tất nhiên sẽ tận lực”. Viêm Kỳ tiến lên một bước, khom người hành đại lễ.
“Mẫu hậu!” Diễn Kỳ đột nhiên đứng lên, ngắt lời: “Chẳng hay mẫu hậu hôm nay cho gọi Viêm Kỳ và Thiên Âm tới là vì chuyện gì?”
“Xem lời con nói này.” Thiên Hậu nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn Diễn Kỳ.”Không có việc gì thì không thể tìm hai đứa tới nói chuyện cũ sao. Nhưng mà… hôm nay đúng là có việc, còn là đại sự cần phải tuyên bố”.
Bà nhìn qua ba người, nghiêm mặt, “Nhưng việc này, cũng không phải chủ ý của ta, mà là ý chỉ của thượng đế.” Nói xong nàng nhẹ vung tay áo, ánh sáng trắng lóe lên, giữa không trung xuất hiện một quyển trục giấy vàng.
“Viêm Kỳ, Thiên Âm, hai con từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cũng xem như quen thuộc, cũng là một đôi oan gia. Cho nên ta xin thiên đế ý chỉ này…” Thiên Hậu cười khẽ nói, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, lại là những câu khiến người ta kinh hãi, “Để hai con kết hôn là Thiên mệnh lương duyên , tùy ý thành hôn.”