Lương Tiên Khó Cầu

Chương 64



Ngày tháng dường như ngừng lại, yên lặng bình thản như không cảm giác được dòng chảy của thời gian. sau khi quay lại thiên giới, trước đây nàng luôn cảm thấy không đủ thời gian, thoát khỏi những khổ kiếp này, nàng sợ thời gian quá ngắn, không đủ lưu lại những ngày bình an.

Nhưng bây giờ mỗi một ngày trôi qua lại giống như thiên trường địa cửu. Nàng biết rõ, đây là khổ kiếp nàng tự dành cho mình. Không vượt qua được sẽ chỉ có thể chịu gjày vò trong đó.

Cho đến khi gặp lại Linh Nhạc.

Nàng cảm giác như đã qua một thế kỷ, nhưng vẫn không dám khẳng định người trước mặt, có phải là ảo ảnh của bản thân mình hay không. Y gầy quá, tóc cũng dài ra không ít, dài tới đất. Y phục trên người cũ nát không chịu nổi, nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là bộ đồ ngày đó nàng làm cho y.

“Ta tìm được nàng rồi.” Y cười với nàng, mang theo vui mừng cửu biệt tương phùng, giang hai tay bước từng bước tới.

Nàng như thể dùng hết sức lực, mới kìm nén kích động muốn chạy tới ôm y. Muốn cong khóe môi để cười với người đó, nhưng lại phát hiện ra chỉ động đậy môi thôi cũng khiến lòng như xé nát.

Tay y mơn trớn khuôn mặt nàng, thận trọng, như cầm bảo vật hiếm thế, “Xin lỗi, là ta tới muộn, khiến nàng phải chịu uất ức, nàng đừng trách ta, có được không?”

Vẫn những lời thân thiết như thế, vẫn thái độ như thế, nụ cười như ngày xưa, thậm chí không có chút nào hoài nghi, chỉ đầy tự trách. Nàng cứ nghĩ, như thể y cũng không muốn biết nàng đã gả cho người rồi, nếu không, sao trong đáy mắt đó ưu thương lan tràn như sắp vỡ.

Nàng thà rằng y cứ lớn tiếng mắng nàng, chỉ trích nàng, hận nàng tận xương, hoặc là một kiếm giết nàng, tất cả so với sóng yên biển lặng lúc này đều tốt hơn.

“Ta thật ngốc, nên nghĩ đến chuyện nàng có thể sẽ tới Thiên giới, sao lại có thể ở hạ giới tìm nàng ba năm”. Y nhẹ nhàng vén những sợi tóc rũ bên thái dương nàng. Ánh mắt chuyên chú, khiến nàng muốn khóc thật to, nói hết tất cả những uất ức trong lòng.

Nhưng nàng không thể.

“Linh Nhạc, tất cả đều là thật.”

“Chúng ta về trước đã”.Y khẽ nói, nhẹ bẫng như sợ đánh thức điều gì.”Trở về nhà tranh của chúng ta, hoặc là về Thanh Vân cũng được. Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nhất định sẽ thế. Nàng lại tin ta một lần nữa, được không?”

“Linh Nhạc, ta đã gả cho Viêm Kỳ rồi.” Nàng như thể phải dùng toàn bộ sức lực tự khắc chế bản thân mới không buột miệng câu đồng ý.

“Không phải sự thật.” Y đột ngột tiến lên ôm lấy nàng thật chặt, giống như muốn đem nàng vùi vào lòng.”Ta biết nàng có nỗi khổ tâm, nàng là vì Thanh Vân phải không? Vì sư phụ đúng không? Nàng nói đi, chỉ cần nàng nói ta sẽ tin, chỉ cần nàng nói, ta sẽ đoạt nàng về mà”.

Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nàng chỉ có thể nắm thật chặt, mới không để mặc bản thân, ôm lấy người trước mắt, để khóc thật to, xin y mang nàng đi, từ bỏ tất cả.

Trong tam giới, sẽ không có ai có thể đối tốt với nàng như vậy, có thể tin tưởng nàng không điều kiện, không lí do, không nguyên tắc như thế! Nàng rất muốn ích kỷ một lần, một lần có thể ích kỉ không quan tâm, không để ý.

Rốt cục nàng vẫn kìm nén được, y đối với nàng càng tốt, nàng càng phải khiến y chết lòng. Nàng không phải là người có thể bên cạnh y, ngay cả mình có thể sống bao lâu cũng không biết, nàng sợ nếu mình đối với y càng tốt, tương lai y sẽ càng chịu nhiều khổ đau. Thay vì tương lai khiến y cả đời cô độc, không bằng bây giờ khiến y tuyệt vọng.

“Linh Nhạc, ta đối với đệ cho tới bây giờ chỉ có cảm kích thôi.” Nàng hít sâu mấy hơi, để mình có thể nói chuyện bình thường.

Thân hình trước mặt thoáng cứng lại, y lùi lại một bước, nhìn về đôi mắt đạm mạc của nàng

“Đối với đệ, ta chưa từng có cái gọi là tình yêu nam nữ.”

Y biến sắc, trăm nghìn loại tâm tình luân phiên thoáng hiện, cuối cùng ánh mắt đó chăm chú nhìn nàng chằm chằm, “Sư tỷ, nàng đang đuổi ta đi sao? Nhưng xin nàng đừng dùng cái cớ này được không? Nàng có thể dùng bất kì cách nào, nhưng đừng dùng cách này, cho dù là giả, nhưng vẫn là một lý do đau lòng”.

“Đệ cho rằng đây là một cái cớ sao?” Nàng nhìn thẳng vào mắt y, kìm nén run rẩy, trong mỗi câu mỗi chữ, “Đệ là người tốt, trên đời này, không ai có thể đối xử tốt với ta như đệ, ta cứ nghĩ ở cùng với đệ là cách hồi báo tốt nhất, nhưng… Ta không muốn lừa đệ nữa, cho nên ta đã trở về, gả cho Viêm Kỳ”.

“Không, nàng gạt ta.” Y lắc đầu rất mạnh, nói cho nàng nghe, cũng như nói là cho chính mình, “Nàng không muốn liên lụy ta nên mới muốn đuổi ta đi, đúng không?”

Vẻ đau đớn trên mặt y rõ ràng như vậy, nàng lại vẫn phải từng đao từng đao đoạn tuyệt tất cả, “Linh Nhạc, ta chưa từng thích đệ.”

“Vậy nàng thích ai? Đại ca sao? Hay là Viêm Kỳ.” Y nghiêm mặt, nắm lấy tay nàng càng chặt: “Thiên Âm, đừng gạt ta, không phải họ đúng không? Ta không tin, ta biết trong lòng nàng họ không là gì cả. Nói cho ta biết đi, người trong lòng nàng là ai?”

“Đệ cần một đáp án sao?” Thiên Âm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, “Người trong lòng ta, dù đệ cố gắng thế nào đi nữa cũng vẫn kém hơn người ấy. Dù pháp thuật của đệ cao đến đâu, ngộ tính cho dù tốt, vẫn kém hơn người ấy.”

Linh Nhạc cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, từng bước lui về sau, trong mắt mang theo nét kinh ngạc và hoảng hốt nhìn nàng, ngay cả thân hình cũng bắt đầu run rẩy, “Nàng nói… Là sư phụ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.