Lương Tiên Khó Cầu

Chương 70



Dường như Linh Nhạc không nghe được thanh âm của nàng, vẫn hết sức đánh về phía Viêm Kì, dùng hết toàn lực muốn dồn đối phương vào đường cùng. Viêm Kì vô cùng khổ sở, biết hắn đã hiểu lầm nhưng không thể nào giải thích cho hắn hiểu được. Phải tận lực tránh né công kích của đối phương lại còn không thể ra tay đánh trả, bộ dạng cực kì chật vật.

“ Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” U Nhu hoang mang lo sợ, vò đầu bứt tai cũng chỉ biết sốt ruột lôi kéo cánh tay Thiên Âm.

“ Đi tìm Thiên Hậu”. Thiên Âm chỉ chỉ về hướng thiên yến: “ Mời ngài ấy tới giúp đỡ, nhớ đừng làm kinh động tới người khác.”

U Nhu gật gật đầu, vừa định xoay người chạy đi liền thấy Diễn Kì từ xa xa đi tới.

Nhìn thấy Thiên Âm, sắc mặt y liền hiện lên ánh vui vẻ, lại gần vài bước thì mới phát hiện hai người trên không trung đang đánh nhau, y thoáng sửng sốt, chân mày liền cau lại.

Y cao giọng khiển trách: “ Hai người đang làm cái gì vậy hả?”

Đáng tiếc là trên bầu trời hai người vẫn đang chật vật kẻ đánh người né, không ai có ý định muốn trả lời câu hỏi này của y.

“ Linh Nhạc đệ bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói đã!” Viêm Kì nhân lúc Linh Nhạc phân tâm cố gắng giải thích, “ Ta và Thiên Âm không thể có khả năng, U Nhu từ nhỏ đã đi theo ta, chúng ta…….”

“ Câm miệng!” Y càng thêm hung dữ, giống như không thể nghe bất kì một lời giải thích nào, “ Ta chỉ biết ngươi phụ sư tỷ, còn U Nhu…Ta không tin ngươi không biết, nàng đã được gả cho Yêu hoàng tử, phụ quân ngày mai sẽ hạ chỉ.”

“ Ngươi vừa nói cái gì?” Viêm Kì run rẩy, ngẩng đầu nhìn hướng Linh Nhạc nói, ánh mắt lộ vẻ không thể tin.

Ngay cả U Nhu đứng phía dưới cũng ngây ngẩn cả người, run rẩy nhìn về phía Diễn Kì bên cạnh, “ Thái tử điện hạ, hắn……nói là sự thật sao?”

Diễn Kì nhíu mày, cuối cùng nhẹ gật đầu. trong nháy mắt U Nhu dường như mất hết khí lực, ngã ngồi xuống mặt đất.

“ Không………Không thể như thế.” Viêm Kì mê loạn, trừng mắt nhìn Linh Nhạc lớn tiếng phủ nhận, “ Đệ gạt ta, Thiên đế không thể tứ hôn như thế được.”

Nói xong y dồn toàn lực đánh về phía trước. Từng đạo tiên khí sắc bén va chạm phát ra những tiếng vang lớn trong không trung. Linh Nhạc bất ngờ bị công kích né tránh không kịp, Viêm Kì vung kiếm tới vừa vặn Linh Nhạc cũng dương kiếm lên, cả hai lúc này dường như đều muốn đối phương phải chết.

“ Linh Nhạc……” Lòng Thiên Âm căng thẳng, nếu cứ tiếp tục đấu như thế, chỉ sợ……..

Diễn Kì cũng cảm thấy không ổn bèn phi thân bay lên, một tay bắt lấy Linh Nhạc một tay đỡ kiếm của Viêm Kì.

“ Các ngươi gây chuyện đã đủ chưa! Dừng tay lại cho ta.”

Y vận tiên lực, toàn lực áp chế, binh khí trên tay hai người đều đồng loạt rơi xuống. Diễn Kì lúc này mới đem hai kẻ không bình tĩnh kéo xuống phía dưới. Linh Nhạc là bởi vì lúc trước tiên khí bị phong ấn, mà giải trừ lại chưa hoàn toàn, còn bị một lực của Diễn Kì áp bức, liền phun ra một ngụm máu tươi.

“ Linh Nhạc!” Ngực Thiên Âm đau đớn, nhịn không được tiến tới nắm lấy tay y: “ Đệ khỏe không?”

Ý thức y mơ hồ không rõ, ánh mắt màu đỏ sậm khẽ mở, in lại hình bóng của nàng trong đó. Rồi vội vàng nắm lấy tay nàng, hổn hển nỉ non một câu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Tiếng nói của y vô cùng nhỏ, nhưng nàng lại nghe được rất rành mạch, từng chữ như khắc vào tim.

Y nói…

“ Sư tỷ, đừng sợ, nàng sẽ không cô đơn một mình…….”

Một khắc đó, nàng không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ tự nhiên trào ra. Nàng chỉ muốn lớn tiếng nói cho y biết, nàng không sợ. Trước kia, nàng rất sợ, bởi vì nàng từng là một người cô đơn ở thế gian, chịu từng kiếp từng kiếp khổ cực bi thảm, ngoại trừ sư phụ ra cũng chẳng có ai còn nhớ tới nàng.

Nhưng mà hiện tại…….Nàng không hề sợ, thật sự không sợ.

Nhưng mà nàng…….không có cơ hội nói cho y biết điều đó.

“ Yên tâm đi, Linh Nhạc vì vừa mới được giải trừ phong ấn, lại cường lực vận công, cho nên mới tạm thời ngất xỉu như thế, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại thôi.” Diễn Kì bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

Thiên Âm không hề quay đầu lại, chỉ hít một hơi thật sâu cố gắng áp chế những đợt sóng cuồn cuộn trong lòng xuống, suýt chút nữa thì nàng đã không thể giữ được bình tĩnh rồi.

Quay đầu nhìn về phía Viêm Kì, thấy y như người mất hồn ngẩn ngơ đứng đó, vì những lời nói lúc nãy của Linh Nhạc.

“ Viêm Kì………”

“ Đừng nói………….” Y đưa tay ngăn chặn, thân hình lảo đảo vài cái giống như toàn bộ khí lực đã không còn, “ Đừng nói gì với ta lúc này cả………cầu xin cô, đừng nói…đừng nói gì cả…” Y thì thào, lảo đảo bước tới đỡ U Nhu đang ngơ ngẩn dưới mặt đất dậy, hai người chậm rãi bước đi.

Từ đầu tới cuối đều không hề liếc nhìn về phía Thiên Âm dù chỉ một lần.

Nhưng mà câu nói thì thào giống như nỉ non ấy lại không hiểu sao vẫn rơi được vào lỗ tai nàng một cách rõ ràng, cũng khắc sâu vào đáy lòng trong phút chốc, làm nó lại tiếp tục rỉ máu.

“ Đừng nói chuyện với ta……….Ta sợ, ta cũng sẽ hận cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.