Lương Tiên Khó Cầu

Chương 73



Ý chí của Thiên đế cuối cùng cũng hạ xuống. Tứ hôn U Nhu với Yêu Hoàng Xuy Minh, mười ngày sau thành hôn. Thiên Âm sau khi từ Thiên Cung trở về, đã sáu, bảy ngày không nhìn thấy U Nhu và Viêm Kỳ, nhưng hai người họ nhất định ở chung với nhau.

Lần thứ hai nhìn thấy Viêm Kỳ là ở trong hậu viện, y dường như chỉ là vội vã trở về một chuyến, lướt qua Thiên Âm, giống như là không nhìn thấy nàng, chỉ là trở về cầm thứ gì đó, rồi lại vội càng rời đi. Nàng kêu y một tiếng, y mới dừng lại, nhìn nàng một cái. Đôi mắt không rõ tâm tình, giống như hổ thẹn, giống như lo lắng, càng nhiều hơn chính là thống khổ.

Ánh mắt đó khiến nàng giật mình, nhất thời cũng không biết nên nói gì với y.

“Có biện pháp không?” cuối cùng nàng cũng chỉ có thể nói câu này.

Mày y nhíu chặt, khuôn mặt thần thái phi dương trước đây, lúc này đã chán chường mệt mỏi, trầm ngâm hồi lâu mới nói, “Rồi sẽ có, nhất định có!” Nói xong rồi xoay người đi.

Thiên Âm đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy vô lực, Viêm Kỳ nói thật chắc chắn. Nàng lại có thể thấy được y không xác định được bao nhiêu, chắc chắn ý nghĩa của lần tứ hôn này y là người hiểu rõ nhất.

Yêu giới và tiên giới mâu thuẫn hết sức căng thẳng, hôn sự này là để tránh dậy lên chiến tranh mà thôi. Mà thượng đế lại không có nữ nhi, thân phận xứng với Yêu Hoàng, cũng chỉ có thân là U Nhu – Công chúa của tộc Linh Hồ. Về công về tư, thượng đế đều sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý.

Viêm Kỳ vội vã như vậy, có thể đã biết.

Hôm nay nàng thực tâm hy vọng, Viêm Kỳ có thể mang U Nhu đi cũng tốt, chí ít cũng không cần phải đối mặt với kết cục như vậy, những tiên nhân kia có thể cam tâm gả tới yêu giới.

Đột nhiên nàng cảm thấy phải làm chút gì, tất cả do nàng mà ra, thế nhưng hiện nay ngay cả chờ đợi cũng khiến nàng vô lực.

Có lẽ chuyện nàng có thể làm một mình chính là lại cược một phen, trở về nơi đã từng vô cùng quen thuộc lại cũng là nơi tổn thương nàng sâu sắc nhất. Bỏ hết tất cả kiêu ngạo còn sót lại trong lòng, kết quả nàng còn giá trị gì, cho dù nàng vất đi tôn nghiêm bé nhỏ kia cũng chẳng làm sao.

Diễn Kỳ thế nào cũng không ngờ Thiên Âm sẽ tìm đến y, hôm đó sau khi nàng quyết tuyệt rời đi, ycho rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại. Hôm nay lúc Thiên quan tới báo lại, y gần như không dám tin vào tai mình. Mấy ngày liền bị tiên yêu hai giới phiền nhiễu tích tụ trong lòng, cũng được quét sạch. Dường như ngay lập tức, y vất bút trong tay, kích động chay ra ngoài.

Y không dám tin, bản thân có thể kích động giống như một tên tiểu tử. Một đường chạy tới nơi chờ truyền trước điện, cho đến khi nhìn thấy cánh cửa đại môn rộng mở, y mới dừng chân lại, hít thật sâu một hơi, cảm thấy mình thật buồn cười.

Y giảm tốc độ, tiến gần vài bước, liếc mắt liền nhìn thấy Thiên Âm ngồi bên trong, an an tĩnh tĩnh ngồi chờ, không động cũng không lên tiếng. Dường như bị bức họa trên giấy, rõ ràng là một thân quần áo hồng nhạt, lại trống vắng tới đáng sợ, lộ ra cảm giác cô đơn xao lãng khôn cùng, khiến người nhìn cũng có cảm giác chua xót chưa từng có.

Y đột nhiên nhớ lại, trước đây nàng là rất đáng ghét quần áo màu hồng loại này, nàng thích đỏ thẫm, loại màu đỏ lóa mắt đường hoàng, có thể khiến người ta tùy ý liếc mắt một cái có thể nhìn thấy nàng, mà không phải loại màu hồng phổ biến này.

Như nghe thấy tiếng y tiến vào, nàng đứng lên chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ, lại in vào mắt. Lần đầu tiên y quan sát nàng nghiêm túc như vậy. Nàng hình dáng khi ở nhân gian không tính là tốt, khuôn mặt chỉ lớn hơn bàn tay một chút, có thể là do thường xuyên ăn không đủ, trên mặt có điểm vàng như nến, lại gầy đến kinh tâm. Ngay cả viềm mắt và gò mà đều để lại dấu vết.

So với tiên thân của nàng trước đây ở thiên giới, khuôn mặt tròn tròn dường như có thể bấm một cái, đơn giản là khác nhau một trời một vực. Nàng ở Ngân Hà sống không tốt sao? Hay là bọn họ không chuẩn bị lương thực của phàm nhân, y không hiểu lại có chút tức giận.

“Thái tử điện hạ.” Nàng đi tới, giống như ngày trước cúc cung tôn kính hành lễ.

Trong lòng càng thêm chua xót, lễ nghĩa như vậy, năm trăm năm trước vốn là y phải làm với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ ép buộc, ngược lại còn một mực gọi y là Diễn Kỳ ca ca, hôm nay y lại không còn cơ hội nghe tiếng đó nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.