Đại mạc mênh mông bùng khói trắng, Hoàng Hà bất tận ráng chiều soi.
Trải qua hơn mười ngày đường, chập tối hôm nay, đội quân hộ tống võ khôi cuối cùng đã đến được biên giới của Nam Ly quan.
Đã phải trải qua quá nhiều khó khăn trắc trở tại Ẩn Vu, nay trở về đến Qua Tỏa, Lâm Trục Lưu bỗng cảm thấy hơi tủi thân. Nàng cúi đầu, chợt một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay nàng, độ ấm quen thuộc này khiến nàng biết ngay người ấy là ai.
Lâm Trục Lưu ngoảnh sang nhìn Tiêu Mị, khàn giọng nói: “Tiêu ca, chúng ta về đến nhà rồi.”
Tiêu Mị gật đầu với nàng, nghĩ đến việc bản thân đại nạn không chết, Lâm Trục Lưu lại mang trong mình cốt nhục của hai người, nay có thể an toàn trở về đến Qua Tỏa, khiến y càng vui mừng khôn tả.
“A Trục, đôi khi ta nghĩ, ông trời thực sự không bạc đãi ta.” Tiêu Mị ghé lại gần Lâm Trục Lưu, khẽ thủ thỉ bên tai nàng.
Lâm Trục Lưu nhìn y say đắm, vùi đầu vào hõm vai y.
Thật ra nàng chưa từng cảm thấy ông trời ưu ái Tiêu Mị bao nhiêu, trái lại đôi khi nàng còn thấy oán hận vì cả đời này Tiêu Mị đã phải quá đau khổ, quá nhiều gian nan vất vả. Lang bạt nơi đất khách quê người, số phận quân nô thảm thương, rèn luyện tàn khốc ở Nhiếp Chi, ẩn vũ không thể để lộ diện mạo chân thật…. mãi sau này khi đến được thành Qua Tỏa, y cũng bị thương liên tục vì nàng, chưa phút giây nào được yên ổn.
Vậy mà Tiêu Mị chưa từng oán trách điều gì, trái lại luôn mang lòng biết ơn, dường như chỉ cần nhận được một chút cỏn con thôi thì đã cảm thấy thỏa lòng. Bản thân nàng từng bị hai gã đàn ông khác ruồng bỏ, nói thế nào cũng không phải là hàng cực phẩm, nhưng Tiêu Mị lại coi nàng như báu vật mà che chở.
Lâm Trục Lưu chưa từng nghĩ đến bản thân nàng sẽ gặp được người đàn ông như thế này, càng không ngờ ấy sẽ ở bên cạnh nàng, bảo sao nàng không hạnh phúc cho được?
Nàng tủm tỉm vén rèm xe ngựa lên, thì trông thấy ánh tịch dương màu vàng kim phản chiếu xuống lớp cát vàng, đây là cảnh mặt trời lặn của Qua Tỏa, hấp dẫn nhưng không chói mắt.
Đương lúc nàng dõi mắt nhìn về phía cửa khẩu của Nam Ly quan, thì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sững sờ ngay tại chỗ.
Lâm Trục Lưu cảm thấy, có lẽ nàng sẽ mãi mãi không thể nào quên ngày hôm nay.
Ngoài Nam Ly quan khoảng trăm dặm, đám người đông đúc ngoài sức tưởng tượng.
Hồng doanh, Bạch doanh, Lam doanh, Tử doanh, Lục doanh, tướng sĩ năm doanh của Qua Tỏa giơ cao cờ hiệu xếp hàng ngay ngắn, Tranh doanh của Bắc Ly quan và Thanh doanh của Nam Ly quan nối gót theo sau. Nhưng không chỉ có bấy nhiêu, phía sau mấy quân doanh này, xa xa còn có cả bách tính trong thành, quan lại các cấp, thậm chí nàng còn có thể trông thấy cả y quan của thành Tiểu Xuân, vũ cơ của thành Liễu Nam, người bán hàng rong của đế đô, người chèo thuyền của Nhu Lam. Nàng không thể nào ngờ được những người này lại vì nàng mà tề tựu đông đủ tại Nam Ly quan nơi có hoàn cảnh khốc liệt như thế này, mà còn dạt dào niềm vui chờ đợi nàng cái nắng chói chang.
Mọi người gần như bỏ qua cái nắng chói chang và cảm giác đau rát vì bị gió cát táp vào mặt, họ ở nơi này nghênh đón võ khôi của mình trở về nhà.
Nhìn thấy xe ngựa của Lâm Trục Lưu, đám đông đồng loạt hò reo vang dội. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, dòng người xếp hàng dài mười dặm tự động tản ra, nhường đường cho võ khôi.
Lâm Trục Lưu cố gắng kiềm nén nỗi xúc động để không rơi nước mắt, bàn tay run run khẽ vén rèm lên, mỉm cười với mọi người.
Trông thấy nàng xuất hiện, tiếng hò reo của quần chúng trở nên hào hùng khí thế nhất cõi đời này nàng từng nghe, gần như chấn động cả hoang mạc bao la.
Mọi người nhìn võ khôi dày dạn phong sương, người này đã vì Qua Tỏa, vì Đoan Nguyệt mà anh dũng chiến đấu đẫm máu quân thù bao bận, cửu tử nhất sinh bao lần, không ai đếm xuể. Nhưng nàng anh dũng phi thường trên chiến trường, nghiêm khắc trên thao trường, tinh thần phấn chấn trong quân doanh, tập trung chăm chú ở đài luyện binh trên Nhung sơn, người dân Qua Tỏa và Đoan Nguyệt sẽ mãi mãi không bao giờ quên được.
Lâm Trục Lưu nhìn quần chúng đang hò reo hân hoan chào đón nàng, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc thỏa lòng khôn tả. Thật sự xứng đáng, nàng nửa đời rong ruổi, nam chinh bắc chiến, mai phục địch quốc, những điều này đều xứng đáng. Nàng mỉm cười, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, bèn xoay người vén rèm lên, đưa tay ra với Tiêu Mị đang ngồi bên trong.
Tiêu Mị do dự, không đưa tay cho nàng. Nhưng nàng chỉ lặng lẽ nhìn y, không nói gì, dùng ánh mắt vỗ về y, đưa tay chờ đợi. Tiêu Mị do dự trong thoáng chốc, cuối cùng đưa tay cho nàng, song bởi vì quá căng thẳng, y đã đưa bàn tay chằng chịt những vết bỏng cho nàng.
Lâm Trục Lưu không để bụng, mà nắm lấy tay Tiêu Mị dẫn y ra ngoài. Bấy giờ đám đông bỗng tĩnh lặng như tờ, mọi người nhìn dung mạo của Tiêu Mị, nhìn khuôn mặt bị tàn phá của y, bỗng chốc không một ai thốt nên lời.
Tiêu Mị cắn môi, hơi bối rối. Y không biết có phải bản thân mình đã phá hỏng bầu không khí vui vẻ này hay không, cũng không biết có phải mọi người cảm thấy y không nên đứng bên cạnh võ khôi hay không.
Quá khứ của y không vẻ vang gì, từng làm quân nô, từng làm tử sĩ, từng làm ẩn vũ, hầu như không có thân phận nào xứng đôi được với võ khôi. Nhìn đoàn người lặng ngắt như tờ kia, cảm giác tự ti tồn tại từ thuở ấu thơ, chậm rãi bao trùm lấy đầu óc y, khiến y muốn chạy trốn, muốn ẩn nấp đến nơi tất cả mọi người không thể nhìn thấy y, mới không khiến võ khôi của y xấu hổ.
Lâm Trục Lưu không cho y cơ hội, nàng nắm lấy bàn tay tàn tạ kia của y, mỉm cười dịu dàng với y. Sau đó nàng bất chợt quỳ một gối xuống, đặt tay y lên môi, hôn lên mu bàn tay chằng chịt những vết sẹo.
Đầu óc Tiêu Mị bỗng chốc trở nên trống rỗng, sao Lâm Trục Lưu có thể… sao nàng có thể làm chuyện như vậy vào lúc này…
Thế nhưng tiếng reo hò của quần chúng còn to hơn cả ban nãy, không một ai để ý đến vết bỏng trên mặt Tiêu Mị, cũng không một ai chất vấn hành động của võ khôi lúc này. Từ động tác của võ khôi mọi người liền hiểu, nam nhân này đã trả giá vì nàng nhiều đến thế nào khi ở Ẩn Vu, nàng yêu nam nhân trước mắt này thế nào. Hoặc giả nói, từ lần trước kể từ khi Tiêu Mị liều chết thủ thành Qua Tỏa, mọi người đã biết đến sự vĩ đại của nam nhân này, và tình yêu y dành cho võ khôi.
Hai người cứ như vậy nắm tay đứng trên xe ngựa, trong sự kính ngưỡng của quần chúng chậm rãi tiến vào Nam Ly quan.
Trong thành đứng đầy những bách tính, trên đường, trên nóc nhà, ló đầu ra khỏi cửa sổ, khắp nơi chỗ nào cũng người là người, còn cả đóa phượng vỹ mọi người hái đến. Lúc tiến vào cửa khẩu cao to hùng vỹ, sừng sững trăm năm kia, thì Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu lại nhìn dòng người phía sau, ngậm ngùi xúc động.
Khí thế này, lòng người này, thử hỏi Phong Mộ, Dao Khê, Ẩn Vu, còn quốc gia nào dám đến xâm phạm lãnh thổ của Đoan Nguyệt?
Thật ra thứ mạnh nhất, chẳng qua là lòng người mà thôi.