Lâm Trục Lưu vẫn luôn cảm thấy mẫu thân mình là một người cực kỳ lạnh lùng trong chuyện tình cảm, năm xưa sau khi lão đế tọa trông thấy bà thì không thể dời mắt được nữa. Tình yêu thương bà dành cho nàng, phụ thân và ca ca đã qua đời, dường như đều khá hời hợt, thậm chí sự ra đi của ca ca và phụ thân, có vẻ cũng không khiến bà đau đớn đến mức tan nát cõi lòng.
Vậy nên Lâm Trục Lưu vẫn luôn thấy sợ mẫu thân nhà mình, bà lúc nào cũng bình thản, tựa như không một ai có thể bước vào trái tim bà, hoặc giả bà che giấu quá kỹ, người ngoài không thể nào phát giác được.
Nhưng kể từ khi Lâm Trục Lưu trở về Qua Tỏa, Tô Tam nương chưa từng rời khỏi nàng nửa bước. Bà vẫn mang vẻ mặt cứng đờ hệt như người chết kia, thế nhưng nửa đêm Lâm Trục Lưu khát nước hay đói bụng, bà đều bước vội vào phòng, thong dong bưng trà rót nước, nấu cháo hầm canh cho nàng.
“Tiểu tử Tiêu Mị chết tiệt kia, ta từng thấy người liều mạng, nhưng chưa thấy ai liều mạng như nó. Vết thương trên người chưa lành hẳn mà đã cố sống cố chết ở lì trong quân doanh suốt nửa tháng trời, để ta ở đây chăm sóc con, thì nó coi như xong việc rồi hả?”
Tô Tam nương bưng bát cháo, cầm một chiếc thìa nhỏ khuấy đều. Ngoài miệng bà cằn nhằn Tiêu Mị, nhưng thật ra trong lòng không thật sự trách y.
Tiêu Mị bận mà…
Lâm Trục Lưu có mang, cáo phép không đến quân doanh nữa, thế nên công vụ của Tử doanh và Lam doanh đều đè xuống vai Tiêu Mị.
Ẩn Vu vừa đổi chủ, chính là lúc giang sơn không vững, nên Dao Khê và Phong Mộ bắt đầu có động thái rục rịch.
Đánh trận quan trọng nhất là bốn thứ: Binh khí, lương thảo, tướng lĩnh và địa hình.
Binh khí là vật cứng, khoáng sản của Phong Mộ rất cằn cỗi, nên thường xuyên nảy sinh ý đồ với Qua Tỏa. Thế là ngày nào chúng cũng chèo thuyền băng qua hồ Minh Châu, mỗi khi nhìn thấy binh khí thì nhào tới ngay lập tức giống hệt như chó săn nhìn thấy con mồi vậy.
Bọn Tiêu Mị hết cách, chỉ đành phái thêm người canh gác kho binh khí và đoàn vận chuyển binh khí.
Nửa tháng nay mỗi ngày y chỉ trở về phủ một canh giờ, vừa ăn cơm tối vừa trò chuyện đôi câu với Lâm Trục Lưu, rồi lại chạy vội về Quân Cơ doanh, ngay cả ngủ cũng ngủ bên ấy luôn.
Tô Tam nương thở dài thườn thượt, đứa trẻ trong bụng Lâm Trục Lưu kể ra cũng đã bốn tháng rồi, cơ thể dần trở nên nặng nề. Nhưng trước mắt quân doanh Qua Tỏa đương lúc cần dùng người, võ khôi đã cáo nghỉ, làm gì còn mặt mũi bảo Tiêu tướng quân cũng cáo nghỉ về nhà chăm thê tử chứ? Vậy nên vẫn phải nhờ bà chăm sóc thay.
Tô Tam nương tức tối, theo lý mà nói, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng không thấy bà có tấm lòng này đâu.
Lâm Trục Lưu đang ở trong Trấn Bắc vương phủ, nơi này thanh nhã, yên tĩnh, hơn nữa Trấn Bắc vương yêu thương nàng như con gái, cứ tiếp tục ở đây đương nhiên là tốt nhất. Nhưng dẫu cho nơi này tốt mấy tốt nữa, cũng không thể nào sánh bằng nam nhân nhà mình, mỗi tối Tiêu Mị không có ở bên cạnh, bởi vì không phải y đi làm mấy chuyện mèo mả gà đồng gì, nên nàng chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn nửa tháng dù trong lòng bức bối.
Hôm nay, Tiêu Mị phá lệ không về ăn cơm tối, Lâm Trục Lưu đợi đến giờ Hợi ba khắc, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Ngoài trời đang đổ mưa, mưa to gió lớn, giọt mưa cũng nặng hạt. Vốn dĩ Lâm Trục Lưu cũng do dự, định đợi đến mai rồi đi cũng được, nhưng càng do dự thì lại càng mong nhớ.
Nàng nhìn thoáng ra gian ngoài, Tam nương đã ngủ say, thế là nàng lén mở cửa sổ, lặng lẽ nhảy ra ngoài.
Tiêu Mị đang ở trong Quân Cơ doanh, nhìn chằm chằm khoanh tròn màu đỏ trên bản đồ.
Lúc cửa bị đẩy ra y hơi giật mình, thấy người đến là Lâm Trục Lưu thì cau mày nói: “Đã muộn thế này, trời lại đang mưa, sao nàng lại đến đây, còn đi một mình nữa chứ.”
“Không có gì, bỗng dưng thấy nhớ chàng, nên đến.” Lâm Trục Lưu thu lại dù, nghiêng mặt để Tiêu Mị lau nước mưa trên người nàng, cười với y, “Căn phòng này… bừa bộn thế.”
“Nàng mặc kệ đi, đừng quan tâm đến nó. A Trục, nàng cứ ngồi đấy là được rồi.”
Tiêu Mị dứt lời, bèn đi sang gian kế bên nấu nước, sau đó lại tìm đồ ăn tứ tung. Lâm Trục Lưu sắp xếp lại đống sách lộn xộn trên bàn, cẩn thận đi vòng quanh tấm bản đồ lớn đang bày dưới nền nhà.
Quả thật là một công trình đồ sộ, các địa điểm thuận lợi để yểm hộ, địa hình thuận lợi để công kích, ở vị trí nào gặp phải tập kích thì nên bày trận thế nào, Tiêu Mị gần như đều thể hiện một cách hoàn hảo trên tấm bản đồ này, điều này khiến Lâm Trục Lưu không kiềm được thầm kinh ngạc trước sự tinh tế tỉ mỉ của y.
Nhìn bản đồ này, từ tính toán đến nét vẽ rồi cả ghi chú, không mất thời gian mấy tháng trời e là không thể hoàn thành trọn vẹn. Nhưng hiện tại mới nửa tháng, Tiêu Mị đã vẽ được nửa tấm bản đồ. Ban ngày phải ra ngoài kiểm tra địa hình, làm gì có thời gian để làm việc này? Cho nên tất cả đều dựa vào thời gian ban đêm để hoàn thành.
Thật sự quá liều mạng… Lâm Trục Lưu cau mày, giúp y sửa chữa mấy chi tiết nơi cắm trại.
Gian cách vách truyền đến tiếng ho sù sụ của Tiêu Mị, nghe có vẻ khàn khàn.
“Tiêu ca, chàng bị cảm lạnh à? Sao giọng lại thế kia?”
“Chuyện nhỏ thôi, sớm tối ra ngoài nên bị lạnh, ta đã uống thuốc rồi, không có gì trở ngại đâu. À phải rồi, nếu nàng thấy lạnh, thì ngồi lên giường đi, đừng làm gì cả.”
Lâm Trục Lưu đáp một tiếng rồi đi đến đầu giường, trông thấy màn giường đang rũ xuống. Nàng đưa tay vén lên, thì thấy chăn mền bên trong rối tung, mấy bộ áo ngoài đang vắt trên giường.
Thật sự không giống với tác phong thường nhật của y, con người Tiêu Mị cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, nhưng nay lại mệt đến mức để đồ lung tung lộn xộn thế này, có thể thấy y thật sự rất mệt.
Trong lúc trò chuyện, Tiêu Mị xách ấm nước sôi vào, rót cho Lâm Trục Lưu một ly. Y lấy hai dĩa điểm tâm, ăn như hổ đói mấy miếng liên tục.
“Mấy hôm nay, chàng cứ bận bù đầu bù cổ thế này suốt hả? Mấy hôm trước còn biết đường về nhà ăn cơm tối, nay càng lúc càng làm liều nhỉ, cơm nước cũng không chịu ăn uống đàng hoàng, mà ngủ nghỉ cũng không đến nơi đến chốn.”
“Cũng vẫn ổn mà, bận xong đợt này…”
Tiêu Mị vừa ăn vừa nói, không để ý nên bị mắc nghẹn. Lâm Trục Lưu vội vàng rót cho y cốc trà, uống nhanh quá nên bị sặc, nàng lại vội vàng vỗ lưng cho y.
“Chàng xem chàng ăn uống thế nào kìa! Bày binh bố trận dĩ nhiên là chức trách của chàng, nhưng gã Tần Ly kia quả thật hiếp người quá đáng. Ngày mai ta tìm huynh ấy lý luận một phen.”
“Huynh ấy hả? Huynh ấy đang ngồi chồm hổm trên Nhung sơn cả tháng nay rồi.” Tiêu Mị cười.
“Huynh ấy ở trên đấy làm gì? Từ lúc nào mà luyện binh khí cũng cần đại tướng quân như huynh ấy phải bận tâm cơ chứ?”
“Ai mà biết được? Không biết đế tọa lại nghĩ ra trò gì mới, khoảng thời gian này liên tục ra lệnh cho chúng ta vận chuyển binh khí về đế đô. Chỉ trong vòng nửa tháng, ta đã sắp xếp vận chuyển hai mươi mấy xe qua đó rồi, đám người của Phong Mộ lại không chịu ngồi yên, cứ muốn đến cướp, đúng là đau đầu mà.”
“Hắn muốn nhiều binh khí như vậy để làm gì…” Lâm Trục Lưu trầm ngâm trong phút chốc, lại nói: “Lý Lộc đâu? Sao không đến giúp chàng? Mấy người trong doanh chúng ta không làm được mấy chuyện tỉ mỉ này, nhưng Lý Lộc chắc là phải được chứ.”
“Tiểu tử kia hôm trước mệt quá, Triệu Mạt đang chăm sóc đệ ấy kìa.” Tiêu Mị ngồi xuống bên cạnh Lâm Trục Lưu, rồi lại rót thêm một cốc nước nóng đặt vào tay nàng, cười nói: “Bận rộn cũng có cái tốt của bận rộn. Nàng xem, đêm hôm khuya khoắt trời đổ cơn mưa, thế mà lại có người đến tìm ta đấy.”
Lời này nghe có vẻ dí dỏm, rõ ràng là y đang trêu nàng, Lâm Trục Lưu chỉ cười không đáp, kéo y ngồi xuống, đặt tay lên trán y thử nhiệt độ.
Tay của Lâm Trục Lưu hơi lạnh, có lẽ là ban nãy đi đường gặp phải gió lạnh, nãy giờ vẫn chưa ấm trở lại.
Tiêu Mị nắm lấy tay nàng, cầm lấy ngón tay thon dài ấy, đặt vào miệng, dùng lưỡi quấn lấy. Trong ánh mắt hơi sung huyết của y mang theo ẩn ý, khóe mắt và hàng mi dày hơi ẩm ướt, có lẽ là bởi vì ban nãy vừa nấu nước nóng xong.
Lâm Trục Lưu nhìn dáng vẻ này của y, đầu óc nổ “ầm” một tiếng, “Tiêu ca, chàng… chàng không mệt à?”
Tiêu Mị khẽ cười, cởi vạt áo của nàng xuống, hai gò bồng đầy đặn hình dáng tuyệt đẹp hiện ra, sau đó đến bờ hông tinh tế, môi lưỡi y du ngoạn trên ngực nàng, thỉnh thoảng lại ngậm lấy hai hạt châu nhỏ nhắn kia, khẽ gặm cắn.
Lâm Trục Lưu phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm nén, mười ngón tay đan vào suối tóc y, ngẩng đầu hôn lên lọn tóc y. Tay y khẽ vuốt ve lên vùng bụng hơi nhô cao của nàng, mập mờ nói: “A Trục, nàng có nhớ ta không?”
Lâm Trục Lưu bị y vuốt ve đến mức mềm nhũn cả người, đỏ mặt nghiêng đầu sang một bên.
Tiêu Mị khẽ mỉm cười, vẫn là chất giọng khàn khàn quyến rũ kia, mang thêm ba phần giọng mũi nũng nịu, càng trêu ghẹo người ta hơn nữa. Y ghé sát vào bên tai Lâm Trục Lưu, thủ thỉ: “A Trục, ta nhớ nàng suốt cả nửa tháng nay, nàng có nhớ ta không?”
Tất nhiên Lâm Trục Lưu vẫn luôn nhớ y, nhưng hiện tại nàng không thể nói nên lời. Nàng chỉ cảm thấy nam nhân này quá đáng ghét, luôn dễ dàng khiến nàng đắm đuối, khiến nàng mê say, khiến nàng cảm thấy không phải y thì không được. Nàng ghì lấy gáy cổ y như trút giận, ngẩng đầu cắn mạnh lên bả vai y.
Song chỉ để lại một dấu răng, không hề chảy máu, cũng không đau, nhưng Tiêu Mị lại cảm thấy hưng phấn lạ thường. Y lật Lâm Trục Lưu lại, trêu chọc nàng một lát rồi bày ra tư thế muốn nàng.
“Tiêu ca…” Lâm Trục Lưu hơi căng thẳng, tuy Liễu Kỳ từng bảo không sao, nhưng nàng vẫn hơi bối rối.
“A Trục, đừng sợ.” Tiêu Mị hôn lên sống lưng nàng, khẽ nói: “Ta sẽ nhẹ thôi, sẽ không làm đau con chúng ta đâu.”
Lâm Trục Lưu không kháng cự nữa, thả lỏng cơ thể, hai tay gác lên nhau, mu bàn tay chống lên trán, bày ra tư thế thoải mái để tiếp nạp y.
Đã rất lâu Tiêu Mị không được xúc cảm ẩm nóng chặt chẽ bao bọc, nên động tác của y hơi mất khống chế. Lâm Trục Lưu dung túng y, thậm chí còn cử động eo để phối hợp với y, chầm chậm trầm luân, chậm chầm mê say.
Tiêu Mị đặt tay lên bụng dưới của nàng, mặc ý du ngoạn, hưởng thụ xúc cảm vừa ấm áp vừa nhẵn nhụi. Y không ngừng yêu nàng, khiến nàng mê loạn, trầm luân, rên rỉ ngâm nga đến mức khản cả giọng.
Sâu như vậy, lâu nhường ấy, quy luật nguyên thủy kia khiến hai người đắm chìm sâu vào nó. Theo động tác càng lúc càng mạnh mẽ, cuối cùng y cũng cùng nàng tiến vào vùng cực lạc kia.
Ý thức mơ hồ chầm chậm khôi phục, cơ thể Lâm Trục Lưu bất giác run run, nàng vẫn chưa thể trở lại bình thường từ cảm xúc kịch liệt ban nãy. Lâm Trục Lưu cảm nhận được Tiêu Mị choàng lấy eo nàng, lật nàng lại ôm nàng vào lòng, lau mồ hôi trên trán nàng, thủ thỉ bên tai nàng hết lần này đến lần khác: “A Trục, A Trục, nàng tốt quá…”