Giữa trưa, trời vẫn oi bức như thường ngày, nhưng tiếng cãi cọ ầm ĩ trong Trấn Bắc vương phủ, dường như còn nóng nảy hơn cả nhiệt độ ở ngoài đường.
“Không được, ta không đồng ý cho Tiêu Mị đi điều chế thuốc nổ không đâu gì đấy vào lúc này.” Tần Ly cau mày lắc đầu, “Thám tử truyền tin tức về, hai năm nay Phong Mộ đóng cửa tập trung cải tiến thuyền chiến, nếu chúng tấn công từ hồ Minh Châu qua, lúc ấy phòng thủ của chúng ta vẫn chưa chuẩn bị ổn thỏa, muội có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Sao ta lại không biết? Ta cũng giống y như huynh, sống ở Qua Tỏa cũng đã cả đời người, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng huynh có một cán cân, nhưng lòng ta cũng tự có suy nghĩ của chính mình.” Lâm Trục Lưu phản bác.
“Lâm Trục Lưu! Muội mang thai thằng oắt này đến nỗi bỏ hết cả não vào trong bụng luôn rồi hả? Tại sao ta phải ở lì trên Nhung sơn suốt nửa tháng trời, đó là vì muốn chế tạo ra nhiều binh khí lợi hại hơn nữa. Hiện tại binh sĩ đế tọa chi viện cho chúng ta đã đến đủ, binh khí cũng đã chuẩn bị hòm hòm cả rồi, chỉ thiếu mỗi bày binh bố trận nữa thôi. Lúc này muội lại cử Tiêu Mị - người tinh thông vấn đề này nhất đi chế tạo hỏa pháo gì đấy, muội có còn là Lâm Trục Lưu nữa không?” Tần Ly lườm Lâm Trục Lưu, tức muốn lật bàn.
Nghe hắn nói vậy, Phương Tự chủ tướng của Lục doanh cũng nhìn thoáng qua Tiêu Mị, rồi chậm rì rì nói: “Ta cũng không tán đồng với cách nghĩ của A Trục.”
Qua Tỏa thương nghị đại sự, chủ tướng năm doanh đều tề tựu đông đủ, cùng nhau thảo luận, cuối cùng số lượng biểu quyết ít phải phục tùng số lượng của bên nhiều.
Nay Lâm Trục Lưu với thân phận là chủ tướng của Tử doanh, Tiêu Mị là chủ tướng của Lam doanh, Tần Ly là chủ tướng của Bạch doanh, Phương Tự là chủ tướng của Lục doanh, vậy tức là tỉ lệ giữa phản đối và tán đồng đang ở mức hòa nhau.
Tiêu Mị nhìn về phía Lê Viễn Nhạc, thì biết ngay ông có ý phản đối. Nhưng ông không nói thẳng ra, mà nhìn Lê Vệ nhi tử của mình, nói: “Tiểu tử, còn con thì sao?”
“Mọi người bảo con nói chuyện hả?” Lê Vệ đang ngồi xoay ngược trên chiếc ghế có tựa lưng, buồn ngủ sắp điên lên được. Bị cha nhắc đến tên làm hắn giật bắn cả mình, nhìn quanh bốn phía, chỉ vào sống mũi cao thẳng của mình, vô tội đáp: “Dù sao thì bảo lão tử đánh thì lão tử đánh, bảo lão tử thủ thành thì lão tử thủ thành, những chuyện khác ta không có ý kiến gì thêm.”
“Đồ không có chí tiến thủ, đầu óc rỗng tuếch!” Trấn Bắc vương nghe thấy nhi tử nhà mình nói thế, thì nổi giận đùng đùng, cởi đế giày bằng vải đập vào mặt hắn.
Đánh đến mức Lê Vệ phải kêu la oai loái, Lê Viễn Nhạc mới mang lại giày, nói với Tiêu Mị: “Tiêu Mị, hỏa pháo mà cậu nói ta chưa từng nhìn thấy, nhưng nghe cậu miêu tả thì ta cũng cảm nhận được rằng đó là một binh khí không dễ đối phó. Nhưng trước mắt, hỏa pháo đang ở trong tay của Đoạn Hy, Ẩn Vu và Đoạn Nguyệt là hai nước đồng minh, tạm thời sẽ không xảy ra tranh chấp. Sắp tới cậu hãy cứ chuyên tâm hỗ trợ bày binh bố trận, đợi xong đợt này, thì có thể yên tâm điều chế hỏa pháo, được không?”
Tiêu Mị nhìn sắc mặt của mọi người, trong lòng hiểu rõ dù có nói gì nữa cũng vô ích, y thở dài một hơi định gật đầu.
Cũng chính vào lúc này, Lâm Trục Lưu kéo y một cái, bước lên một bước nói với Lê Viễn Nhạc: “Lê bá bá, người có còn nhớ cha con và đại ca con chết thế nào không?”
Nghe Lâm Trục Lưu nhắc đến Lâm Phong, cơ thể già nua của Lê Viễn Nhạc run rẩy. Lâm Trục Lưu rất hiếm khi nhắc đến cha nàng và đại ca nàng trước mặt Trấn Bắc vương, dường như hai vị tướng quân của nhà họ Lâm này, vẫn luôn là nỗi đau mà toàn quân Qua Tỏa không bao giờ dám nhắc đến.
“Lê bá bá, những năm qua con không đề cập đến chuyện này, có lẽ người cũng cho rằng con đã quên cha con và đại ca con chết thế nào rồi phải không? Con nhớ cả.” Lâm Trục Lưu nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi, giọng nói khản đặc: “Thời mới gầy dựng thành Qua Tỏa, nhánh quân đầu tiên do người và phụ thân con dẫn dắt. Hồi ấy dung nham trên Nhung sơn tuyết phủ vẫn chưa được mẹ con phát hiện, chúng ta cầm binh khí do một tiệm rèn nhỏ của đỉnh Thượng Thủy làm để chống lại cuộc tấn công của ba nước. Người vẫn còn nhớ chứ? Khi ấy mỗi khi Nam Ly quan có biến động, lính gác sẽ đốt phân sói để truyền tín hiệu, nếu hôm nào đó khói phân sói không nổi lên, thì người và cha con sẽ vui đến mức ăn thêm được một bát tô cơm nữa.”
“Người và cha con được điều đến Qua Tỏa nhậm chức cùng một đợt với nhau, năm đầu tiên phụ thân đến Qua Tỏa, mẫu thân đã hạ sinh con. Con nhìn Qua Tỏa phát triển từng bước từng bước đến ngày hôm nay, trở thành cảnh giới võ thuật cao nhất trong Liệt Xuyên Tứ Cảnh. Lê bá bá, con chỉ hỏi người, cha con đã chết thế nào? Còn đại ca con vì sao mà chết?” Lâm Trục Lưu nói đến đấy, đáy mắt lưng tròng. Nàng cúi đầu khẽ cười, chỉ có điều nụ cười kia mang theo cả niềm bi thương vô cùng tận, “Phụ thân con và Phương thúc phó tướng của ông ấy, chết dưới bánh chiến xa của Ẩn Vu; Còn đại ca con chết ngay trước mặt con, huynh ấy vì cứu con, mà bị Phó Dao Chúc đâm một kiếm vào tim, trọng thương không thể cứu chữa được.”
“A Trục…” Lê Viễn Nhạc nhìn nàng, ánh mắt áy náy.
“Lúc phụ thân qua đời, đó là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy chiến xa, lần đầu tiên trông thấy một loại chiến thuật mà nó có thể dung hợp cả ngựa và xe, sau đó Qua Tỏa chúng ta chế tạo ra nỏ cơ quan và dụng cụ ném đá, từ đó Ẩn Vu không còn là đối thủ của chúng ta nữa. Mà đại ca của con, lúc huynh ấy chết con ở ngay bên cạnh, trơ mắt nhìn huynh ấy chặn một kiếm của Phó Dao Chúc, sau đó, kiếm của Phó Dao Chúc chém gãy binh khí của huynh ấy! Đại ca con không hề kém hơn Phó Dao Chúc, mọi người nói xem huynh ấy bại bởi thứ gì?!”
Lâm Trục Lưu rút Trục Lưu kiếm bên hông Tiêu Mị ra, đặt lên chiếc bàn vuông chính giữa căn phòng, trường kiếm màu tím bạc lấp lánh ánh sáng, sắc bén, dường như chất chứa sức mạnh vô tận.
“Con thường hay nghĩ, nếu năm xưa đại ca con cầm thanh kiếm này ra trận, thì có khi nào huynh ấy sẽ không phải chết trên chiến trường hay không. Có huynh ấy trở thành vòng bảo vệ mạnh mẽ nhất của Qua Tỏa này, thì hôm nay chúng ta có cần ngồi ở đây để thảo luận về vấn đề này nữa không.” Lâm Trục Lưu nhìn Lê Viễn Nhạc, ánh mắt rực lên tia sáng kiên quyết đến cùng, “Kể từ giây phút ấy con bỗng nhận ra rằng, đôi khi muốn bảo vệ một thứ quý báu nào đó, chỉ có niềm tin kiên định thôi thì không đủ. Vậy nên mấy năm sau khi ca ca qua đời, con đã chế tạo ra thanh kiếm này, con muốn dùng nó để bảo vệ người quan trọng nhất của con.”
Nói đến đây, Lâm Trục Lưu nhìn sang Tiêu Mị, ánh mắt toát lên thần sắc dịu dàng, “Bày binh bố trận đương nhiên là chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng không ai trong chúng ta biết được thuyền chiến của Phong Mộ sẽ như thế nào? Hơn nữa ai dám đảm bảo cục diện trong tương lai, sẽ không rơi vào trạng thái luống cuống tay chân như lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy chiến xa? Con đã từng vì sai lầm như vậy mà đánh mất người cha kính yêu nhất của mình, con không muốn tiếp tục vì sai lầm tương tự, mà mất đi những người quan trọng với con nữa.”
Phòng nghị sự chìm vào im lặng, lời giãi bày của Lâm Trục Lưu gần như khiến tất cả mọi người sửng sốt. Một lúc sau, Tần Ly cuối cùng cũng lên tiếng: “A Trục, ta cứ nghĩ rằng muội là người thô lỗ, không ngờ… cũng có nội hàm quá ha…”
“Ôi chao, chỗ lão Lê náo nhiệt quá nhỉ.”
Màn cửa đột nhiên bị ai đó vén lên, một người đàn ông tiến vào, người nọ nhìn Lâm Trục Lưu, cười híp mắt, nói “Chuyện gì khiến A Trục của chúng ta căng thẳng thế này? Nước mắt cũng sắp chảy ra rồi kìa.”
Người đến là Liễu Túc Uyên quân sư của Lê Viễn Nhạc, ông ấy thoái ẩn nhiều năm, hiện tại không quan tâm nhiều đến chuyện của thành Qua Tỏa nữa. Chỉ có điều người này là hồ ly nức tiếng trong quân doanh thời bấy giờ, ngay cả danh hiệu hiện tại trong quân doanh cũng rất vang đội. Lê Viễn Nhạc thấy người đến là ông ấy, khí thế lập tức xẹp xuống mấy phần, ngoan ngoãn thuật lại sự tình ban nãy cho ông ấy nghe.
“Nếu nói vậy, ta tán thành với suy nghĩ của A Trục. Còn về chuyện bày binh bố trận.” Liễu Túc Uyên vẫn điềm đạm như cũ, cười híp mắt nói với mọi người: “Thật ra hoàn toàn không cần phải tốn công như vậy, Tiêu Mị đi chế tạo hỏa pháo, còn bày binh bố trận thì ta sẽ hỗ trợ A Trục, Lê Vệ và Phương Tự, chẳng lẽ như thế mà còn không được ư? Ta ăn không ngồi rồi mấy năm giờ cũng rảnh rỗi, nay có thể giúp ích được ít nhiều ta cũng thích lắm. A Nhạc, ông thấy sao?”
Lê Viễn Nhạc còn thấy cái gì được nữa? Từ trên trời xuống dưới đất, ông không sợ thần không sợ quỷ, chỉ sợ vị quân sư đi theo mình hơn ba mươi năm này. Quân sư đại nhân đã lên tiếng, ông còn phản đối thế nào được nữa? Thế là chuyện này được quyết định tại đây.
Tần Ly cầm bội kiếm lên, cười hì hì với Lâm Trục Lưu: “Ôi chao, A Trục, vậy tý nữa muội đến Bạch doanh của ta một chút nhé, ta muốn xử lý một số tin tình báo với muội. Tiện thể mang theo hai vò rượu với mấy món nhắm, hai chúng ta uống một ly.”
“Huynh quả là không xem mình là người ngoài nhỉ.” Lê Vệ liếc Tần Ly một cái, cười chế giễu: “Ban nãy còn cãi nhau ầm ĩ với Lâm soái của chúng ta cơ đấy.”
“Đàn ông đàn ang ai để ý đến mấy chuyện này làm gì.” Tần Ly thân thiết vỗ lên vai Lâm Trục Lưu, “Phải không A Trục?”