Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1000



Tuy Hách Tri Nhiễm không quá ham thích với phương diện làm buôn bán, lại không có đầu óc buôn bán như Đường Minh Duệ.

Nhưng nàng lại thật sự có được kiến thức ngàn năm về sau, chỉ bằng điểm này, mặc dù không có đầu óc buôn bán, cũng có thể kiếm đồng tiền lớn ở cổ đại.

Cơm chiều vẫn là ở sân nhị lão Mặc gia, duy chỉ có Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm một phòng này ngoại lệ.

Mặc lão phu nhân suy xét đến Hách phu nhân xa ngàn dặm tới Tây Bắc bồi nữ nhi sinh sản, trong nhà còn có nhiều nam nhi như vậy, tuy nói hiện giờ Mặc gia đã ít rất nhiều quy củ của những gia đình giàu có đó, nhưng rốt cuộc Hách phu nhân còn chưa hoàn toàn làm được nhập gia tùy tục.

Bà sợ thông gia mẫu dùng cơm như vậy sẽ cảm thấy không quen, nên tống cổ Ngọc Nhi đến sân Hách Tri Nhiễm, mỗi ngày phụ trách ăn uống ba bữa.

Hiện giờ Hách phu nhân đã hoàn toàn thích cơm canh nhà nữ nhi.

Tay nghề nấu cơm của Lan Nhi tốt là một chuyện.

Quan trọng nhất chính là, mấy ngày nay Mặc gia gieo trông ớt cay ở ngoài ruộng đã chín.

Trước mắt ớt cay vẫn là màu xanh lục, chưa biến thành đỏ, dùng để xào rau cũng không ảnh hưởng hương vị, ngược lại có một loại vị khác.

Mấy ngày nay, trên bàn cơm của người Mặc gia gần như đều phải có cay lục ớt làm thành thức ăn.

Tuy ớt cay có cay, nhưng là ăn với cơm cực kỳ ngon, mọi người trong nhà mỗi ngày bị cay đến mồ hôi đầy đầu, vẫn không ngăn cản được dục vọng của bọn họ với loại khẩu vị này.

Trong nhà làm thỏ cay buôn bán đã hơn nửa năm, nhóm tẩu tẩu đều biết trong thỏ cay có một loại gia vị quan trọng nhất chính là ớt cay. Mọi người thấy ớt cay đã chín, đều tò mò vì sao cửu đệ muội không cho ngắt lấy.

Sau khi trải qua dò hỏi mới biết được, ớt cay sinh trưởng một đoạn thời gian sẽ dần dần biến thành màu đỏ, tới lúc đó hái xuống phơi khô, luôn có thể tồn trữ đến sang năm ớt cay chín.

Sau khi hiểu biết nguyên nhân, nhóm tẩu tẩu mới ngừng tâm tư lập tức đi hái ớt cay.

Dù sao trong đất nhà mình sản xuất rau dưa, mọi người trong nhà tùy tiện ăn, hơn nữa số lượng nhiều đến không chỉ có thể để nhà mình dùng ăn, mặc dù là bán đi một ít cũng có thể, hoàn toàn không cần lo lắng sang năm chế tác thỏ cay không có gia vị ớt cay.

Hôm nay sân nhị lão Mặc gia, cũng làm thịt ba chỉ xào ớt cay, mọi người đang chuẩn bị động đũa, đã nghe được tiếng của Ngọc Nhi ngoài cửa.

"Lão phu nhân, Mạnh đại nhân tới."

Nghe nói Mạnh Hoài Ninh tới, Mặc Hàm Nguyệt xấu hổ cúi đầu, ngồi xuống phía sau đại tẩu.

Còn có bảy ngày, chính là ngày đại hôn của hai bọn họ.

Từ khi Mạnh Hoài Ninh định ra hôn kỳ với nàng ấy, vẫn luôn không tới cửa, nếu không phải bởi vì bị các loại chuyện cuốn lấy, hắn ta đã sớm tưởng tới cửa thăm tiểu kiều thê tương lai của mình.

Lan Nhi vừa dứt lời, Mạnh Hoài Ninh đã đi vào nhà chính.

Hắn ta đang chuẩn bị hành lễ với Mặc lão phu nhân, đã phát hiện một vị lão giả tự mang uy nghiêm ngồi bên cạnh bà, chẳng những như vậy, ở người bên cạnh bọn họ, còn ngồi hai hán tử gương mặt xa lạ.

Mạnh Hoài Ninh ngây ngẩn cả người, hắn nhìn về phía Mặc Sơ Hàn trước tiên.

Mặc Sơ Hàn đứng dậy giới thiệu nói: "Vị này chính là phụ thân chúng ta."

Phụ thân?

Mạnh Hoài Ninh phản ứng cũng nhanh, không kịp nghĩ lại, vội vàng quỳ xuống với Mặc Kình và Mặc lão phu nhân. "Vãn bối gặp qua lão quốc công."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.