Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1003



Không phải Hách Tri Nhiễm keo kiệt, tuy trong tay nàng có tài phú tiêu không hết, nhưng vì để những tiền tài này có thể dùng ở bên ngoài, trong tay nhất định phải có mấy cọc mua bán kiếm tiền.

Ớt cay làm thức ăn chính là một trong số đó, nàng tự nhiên sẽ không nguyện ý mở rộng ớt cay ra ngoài quá sớm.

Nàng cũng rõ ràng Mạnh Hoài Ninh là quan tốt một lòng vì dân, đồng thời cũng rõ ràng bá tánh Tây Bắc sinh hoạt gian khổ.

"Tuy ớt cay này ăn ngon, cũng có thể nói chỉ là đồ vật có thể có có thể không, không giống một ít lương thực cao sản khác, trồng ra có thể cho các bá tánh ăn no bụng."

Mạnh Hoài Ninh thật sự là muốn bá tánh mình trị hạ giàu có lên, ít nhất có thể làm được không đói bụng cũng là tốt.

Trong lòng hắn ta cũng rõ ràng ớt cay này trân quý, đồ vật hương vị như vậy nếu đặt ở trong tửu lầu chế tạo ra đồ ăn giống Mặc gia rồi đưa ra bán, nhất định sẽ đạt được lợi nhuận rất lớn.

Sở dĩ hắn ta không khống chế được nói ra, chính là nghĩ tới giá trị của ớt cay, nếu bá tánh Doãn Thành đều có thể gieo trồng ớt cay, sau khi chín lấy giá cao bán ra ngoài, tất nhiên sẽ đạt được thu nhập cao.

Trong tay bá tánh có bạc, muốn ăn cơm no còn khó sao?

Chỉ là hiện giờ Mặc gia trông cậy vào những thứ này kiếm lấy sinh kế, một khi mở rộng gieo trồng ớt cay này ra ngoài, chẳng phải là cắt đứt con đường phát tài của người ta sao.

Mạnh Hoài Ninh càng nghĩ vừa rồi mình nói không có đầu óc càng áy náy.

"Cửu ca và cửu tẩu không cần để lời ta nói ở trong lòng, chỉ vì ớt cay này ăn quá ngon, nhất thời ta không nhịn được nói mê sảng mà thôi." Hách Tri Nhiễm nghe giọng điệu của hắn ta, hơi buồn cười.

Nàng bị Mặc Cửu Diệp đỡ ngồi ở một bàn nhóm tẩu tẩu kia.

"Ta biết Mạnh huynh đệ là quan tốt một lòng vì dân, ngươi trước đừng có gấp, không bao lâu khoai lang đỏ và khoai tây trong đất sẽ chín.

Trước kia ta đã nói, khoai lang đỏ và khoai tây gieo trồng đơn giản, sản lượng cao cảm giác chắc bụng cực mạnh, muốn các bá tánh ăn no mặc ấm, trồng cái này có thể lợi ích thực tế hơn trồng ớt cay rất nhiều.

Không chỉ như vậy, thu hoạch mùa vụ thu còn có bắp, bắp phơi khô có thể mài thành bột bắp và vụn bắp, nấu cháo và làm bánh bột ngô đều rất tốt."

Hách Tri Nhiễm thật đúng là một chút mạnh miệng cũng chưa nói.

So với bá tánh kham khổ thời đại này trong nhà ăn bánh bao và bánh bột ngô, bắp chế thành đồ ăn ăn ngon hơn rất nhiều.

Kỳ thật, lúc trước Mặc gia thu hoạch những kỳ quái gieo trồng đó, không thiếu bị người trong thôn nói sau lưng, cái này Mạnh Hoài Ninh cũng nhiều ít nghe được.

Nhưng lấy hiểu biết của hắn ta với hai phu thê Mặc Cửu Diệp, bọn họ cũng không phải là người làm bậy.

Bởi vậy, ở sau khi Hách Tri Nhiễm cẩn thận nói ra chỗ tốt của những thu hoạch đó, trong lòng Mạnh Hoài Ninh đã bắt đầu khát khao.

"Nếu cửu ca và cửu tẩu thật sự nguyện ý mở rộng lương thực tốt như vậy ra ngoài, các ngươi chính là đại ân nhân của các bá tánh."

Phải biết rằng, khu vực Tây Bắc cằn cỗi, mùa đông còn có tuyết rơi, nếu là gặp được mùa màng không tốt, mỗi năm đều phải đói c.h.ế.t rất nhiều người.

Sở dĩ người Mặc gia không nghe nói bá tánh Doãn Thành đói chết, kia cũng là vì Mạnh Hoài Ninh đã đến.

Mùa đông năm trước, rất nhiều bá tánh trong nhà đã không còn lương, một nhà già trẻ lên phố ăn xin.

Lúc ấy Mạnh Hoài Ninh làm một quyết định quan trọng, lợi dụng lương thực trong kho lương không tồn trữ nhiều tới cứu tế những bá tánh sắp đói c.h.ế.t đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.