Bà đỡ đẻ Triệu nhìn bàn tay hắn vẫn đang bị Hách Tri Nhiễm nắm lấy.
"Người lên phía trên đầu của nàng ấy, để nàng ấy thuận tiện nắm lấy người, như vậy dễ dùng sức hơn."
Hôm nay bà đỡ đẻ Triệu tới Mặc gia đỡ đẻ tình hình đặc thù, có nam nhân sản phụ kề cạnh, bà ấy cũng giảm bớt phiền toái tìm kiếm điểm chống đỡ giúp Hách Tri Nhiễm.
Mặc Cửu Diệp nghe lời tìm vị trí tốt.
"Nhiễm Nhiễm, nàng nắm lấy ta, tùy ý nắm, chỉ cần nàng có thể dễ chịu tí là được."
Hách Tri Nhiễm cũng hết sức phối hợp, nắm chặt lấy cánh tay của Mặc Cửu Diệp, chỉ hy vọng hài tử có thể ra ngoài sớm tí, như vậy nàng cũng có thể bớt chịu tội.
Bà đỡ đẻ Triệu vô cùng thành thạo với việc đỡ đẻ, chỉ chốc lát thì đã chuẩn bị xong công cụ mình cần sử dụng.
Bà ấy đi tới phía dưới Hách Tri Nhiễm nhìn sơ, sau đó nói: "Nghe ta chỉ huy, bảo ngươi dùng sức thì dùng sức."
Hách Tri Nhiễm khó khăn gật đầu...
Không bao lâu sau, trong phòng truyền ra một loạt tiếng khóc nỉ non vang dội của hài nhi.
Bà đỡ đẻ Triệu nhanh nhẹn dùng chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn bọc kỹ hài tử lại, nhét vào trong lòng Mặc Cửu Diệp.
"Chúc mừng người, là một nam oa." Trong lòng Mặc Cửu Diệp bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một cục thịt nhỏ, còn hơi ngơ ngác.
Bà đỡ đẻ Triệu thấy thế, không nhịn được trêu ghẹo: "Có phải nghe nói sinh nhi tử, mừng rỡ tới mức ngây ngô rồi không?"
Không đợi Mặc Cửu Diệp phản ứng, cửa phòng đã bị người đẩy từ bên ngoài ra.
Hách phu nhân và Mặc lão phu nhân cùng nhau xông vào.
Tuy tiếng khóc của hài tử không phải rất lớn, nhưng bên ngoài vẫn nghe thấy rõ ràng.
Hai người làm tổ mẫu và ngoại bà làm sao có thể không sốt ruột?
Tuy nhiên, bọn họ cũng không đi xem hài tử trước, mà là đi về phía Hách Tri Nhiễm.
Lúc này trên mặt Hách Tri Nhiễm ướt sũng, mái tóc rối bù dính lên gương mặt trắng nõn, trông vô cùng nhếch nhác.
Hách phu nhân đau lòng rơi nước mắt.
Bà ấy nắm lấy tay của Hách Tri Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, con vất vả rồi, bà đỡ đẻ nói con sinh nhi tử, con kiên trì một lát, chờ nhóc kia ra ngoài thì con sẽ không đau nữa."
Mặc lão phu nhân cũng vậy, nước mắt vô ý thức đảo quanh vành mắt.
"Nhiễm Nhiễm, vất vả cho con rồi, con chính là đại công thần của Mặc gia ta."
Bà nói thế cũng không phải vì trọng nam khinh nữ, bởi Hách Tri Nhiễm sinh nam đinh cho Mặc gia mới nói như vậy.
Đây là một câu nói phát ra từ đáy lòng của Mặc lão phu nhân, và không có cố ý.
Mặc gia nam nhi chín người, đều đã tự cưới thê tử, bắt đầu từ Mặc Quân Duệ thành thân, Mặc lão phu nhân trông mong tôn bối cả mười mấy năm.
Hiện nay rốt cuộc cũng có tiểu tôn, bà làm sao có thể không kích động?
Vừa sinh ra một hài tử, tuy cảm giác đau bụng dưới của Hách Tri Nhiễm vẫn chưa biến mất, nhưng thân thể nhẹ nhàng hơn, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn không ít. Giờ phút này nàng cũng không hề muốn nói chuyện, vừa rồi sinh đại bảo đã dùng rất nhiều sức lực, nàng hy vọng có thể thông qua tự mình điều tiết nhanh chóng hồi phục một ít.
Bà đỡ đẻ Triệu thấy hai vị lão thái thái vẫn vây quanh sản phụ nói chuyện, cũng không có ai đi xem đại tôn tử trắng trẻo mập mạp kia, không nhịn được nhắc nhở:
"Tiểu oa nhi này trắng trẻo mập mạp, các ngươi đều không xem thử sao?"