Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1052



Hiện giờ Mặc Kình đã triệt để nhìn thoáng, bộ dạng trước mắt của ông, nếu không phải có người nhà chăm sóc, mặc cho ông được cứu về cũng không cách nào sinh tồn.

Ngày đầu tiên ông trở vê thôn Tây Lĩnh, thì đã tỏ rõ lập trường, ngày sau Mặc gia giao cho phu thê Mặc Cửu Diệp chưởng quản.

Hơn nữa thông qua một khoảng thời gian quan sát, Cửu nhi tức nhà mình cũng không phải người có kiến thức tầm thường, chuyện đặt tên cho tôn nhi, ông bèn không muốn cậy già lên mặt đi làm nữa.

Ông tin rằng, Cửu nhi tức đặt tên cho hài tử nhất định hay hơn ông.

Tuy có ý nghĩ như vậy, vẫn phải làm sơ công phu ngoài mặt.

"Đại danh của các hài tử cứ để lại cho phụ mẫu của bọn họ đặt, ta nói vài tên mụ, chúng ta gọi là được."

Đối với việc này, những người có mặt ở đây đều không có ý kiến.

"Nhiễm Nhiễm vất vả như thế kia để nối dõi hương khói cho Mặc gia ta, chuyện đặt tên cứ giao cho người làm mẫu thân như nàng ấy."

Mặc lão phu nhân khựng lại, hỏi: "Lão gia dự tính đặt tên mụ gì cho hai tôn nhi?"

Mặc Kình nhìn tiểu tôn nữ đang ngủ say bên cạnh, yêu mến nói: "Vừa rồi ta đã nói, nàng ấy chính là minh châu trên tay Mặc gia chúng ta, tên mụ gọi Minh Châu là được."

"Minh Châu, tên này hay, quý báu, kiên nghị, ngoan cường, nữ nhi Mặc gia ta nên như vậy." Mặc Trọng Viễn tán thành nói.

Dưới sự tán thành nhất trí của mọi người, nhị bảo thành công nhận được tên mụ Minh Châu.

Tuy Mặc Kình vẫn chưa tận mắt nhìn thấy tôn tử bảo bối của mình, nhưng vừa rồi lão thê đã hình dung đại khái dung mạo cho ông.

Ông suy nghĩ một hồi nói: "Tên mụ của tôn nhi chúng ta là Trụ Nhi." "Trụ Nhi?" Mặc lão phu nhân không tán thành lắm.

Mặc dù bà không bế tôn nhi cùng về viện của mình, nhưng điều này không có nghĩa là bà thiên vị chỉ thích tôn nữ, bà cũng thích tôn tử như nhau.

Tại sao tên mụ của tôn nữ hay như thế kia, tôn tử lại chỉ xứng gọi Trụ Nhi?

Mặc Kình biết lão thê đã hiểu lầm mình, vội vàng giải thích:

"Ta cũng thích tôn tử, nhưng cậu ấy là trưởng tôn của Mặc gia ta, ta đặt tên mụ như vậy cho cậu ấy, chính là hy vọng cậu ấy trở thành trụ cột đời mới của Mặc gia."

Trụ cột là chuyện tốt, nhưng tên mụ Trụ Nhi này cũng quá tùy ý, không thua kém gì những hài tử trong thôn Tây Lĩnh.

Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người ở đây, bọn họ đều cảm thấy, trưởng tôn của Mặc gia, cho dù là tên mụ cũng phải mạnh mẽ tí.

Tuy Mặc lão phu nhân cũng cảm thấy tên mụ này của tôn tử chẳng ra sao, nhưng cũng không muốn phản bác ý của trượng phu, dù sao sau khi ông về đến nhà, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ông mừng rỡ như vậy, hơn nữa bà cũng có thể nhìn ra được, trượng phu là trải qua nghiêm túc suy xét để đặt tên mụ cho tôn tử.

"Tên mụ của hài tử chỉ là người nhà mình gọi thuận miệng, người ngoài cũng sẽ không gọi như vậy, huống hồ Trụ nhi chúng ta còn sẽ có đại danh, nếu lớn lên đi học còn sẽ có chữ."

Thấy mẫu thân tán thành ý của phụ thân, trong lòng mấy huynh đệ Mặc gia đã kiên định một việc.

Hiện nay Trụ Nhi cũng giống như bọn họ, từ sau khi có Hàm Nguyệt, phụ mẫu thiên vị một cách rất rõ rệt, thứ tốt nhất trong nhà đều sẽ cho muội muội.

Xem ra, nhị lão đúng là không giống người thường, người ta đều là coi trọng nam hài nhi, Mặc gia bọn họ thì ngược lại...

Nhị lão Mặc gia không biết bọn họ đã bị mấy nhi tử hoàn toàn định tính là đại biểu của trọng nữ khinh nam, hai người vui rạo rực nhìn Tiểu Minh Châu đáng yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.