Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1080



Mạnh Hoài Ninh đứng dưới ánh trăng, nghe tiếng ếch kêu truyền ra từ xung quanh, cứ như vậy lắng lặng đứng hơn một canh giờ.

Cuối cùng khi hắn ta chuẩn bị trở về, nghe thấy phía thôn truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Những binh lính kia tiếp tục trở lên trên núi nghỉ ngơi, vẫn là đi theo con đường cũ bọn họ mới đến đây, lúc này chỉ có huynh đệ Mặc gia và đám người Lương Hạo xuất hiện ở trước mắt hắn ta.

Mạnh Hoài Ninh không dám lớn tiếng hỏi han, mà đi về phía đám người Mặc Cửu Diệp.

"Cửu ca, sự việc thuận lợi chứ?"

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừm, ngoài việc bọn họ đến muộn tí ra, những thứ khác đều rất thuận lợi.

Với lại, ta cố ý không động t.h.i t.h.ể của những tử sĩ kia, chỉ chờ sáng mai người của châu phủ đi xử lý."

Mạnh Hoài Ninh là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ dụng ý Mặc Cửu Diệp để lại t.h.i t.h.ể của tử sĩ.

"Sáng sớm ngày mai tri phủ đại nhân phát hiện dưới quyền có nhiều t.h.i t.h.ể như thế kia, ắt sẽ triệu tập huyện lệnh xung quanh đến giúp đỡ, tới khi đó ta cũng sẽ ở hiện trường, bên kia có động tĩnh gì, ta sẽ lập tức đưa tin tức về."

"Ừm, xảy ra vụ án lớn như vậy, tin rằng tri phủ kia không dám giấu giếm, chắc chắn sẽ báo lên cho triều đình hay biết." Mặc Cửu Diệp nói xong, đi về phía nhà.

Bởi giờ phút này thân thể của Tiểu Bạch đang nằm trong trong lòng hắn nóng bỏng, hơn nữa tinh thần càng lúc càng uể oải.

Hắn sợ Tiểu Bạch có bất trắc gì đó, muốn mau tí về để tức phụ cứu chữa.

Mạnh Hoài Ninh biết các huynh trưởng liên tục mấy ngày mai phục, nhất định rất vất vả, hắn ta cũng không có ý định quấy rầy thêm, thấy bọn họ bình an trở về là tốt rồi.

Tuy Hách Tri Nhiễm không nghi ngờ năng lực ngăn địch của huynh đệ Mặc gia, nhưng Mặc Cửu Diệp rời khỏi đã được vài ngày, cho dù nàng có tin tưởng hơn nữa cũng khó tránh khỏi sẽ nhớ thương.

Vì tránh việc nàng không biết Mặc Cửu Diệp trở về, hai ngày nay Hách Tri Nhiễm đều không dẫn theo hai tiểu oa nhi vào không gian nghỉ ngơi, hơn nữa nàng cũng có thói quen ngủ không sâu giấc, bên ngoài có một ít tiếng động là có thể nghe thấy.

Lúc này nàng vừa cho hai nhóc ăn no thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, chỉ phút chốc, cửa phòng đã bị người đẩy ra.

Mặc Cửu Diệp biết tức phụ có thói quen ngủ không sâu giấc, đặc biệt là lúc hắn không ở nhà.

Vì không để tức phụ sợ hãi, hắn mới đẩy cửa ra lập tức nhẹ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, ta về rồi."

Hách Tri Nhiễm vội vàng ngồi dậy.

"Phu quân, sự việc thế nào?"

Mặc Cửu Diệp sải bước đi tới bên cạnh nàng.

"Nhiễm Nhiễm, sự việc rất thuận lợi, lát nữa ta sẽ nói kỹ với nàng, nàng xem Tiểu Bạch trước đi, nó bị thương."

"Tiểu Bạch bị thương ư? Mau cho ta xem."

Hách Tri Nhiễm vừa nói xong, cả nhà bốn người và Tiểu Bạch cùng xuất hiện trong không gian.

Hai nhóc tiếp tục ngủ say trên giường em bé của mình, Cơm Nắm rất thích bọn họ, cũng không cần chủ nhân chào hỏi, thì đã chủ động đi trông chừng bọn họ, điều này khiến Hách Tri Nhiễm bớt được khá nhiều chuyện.

Một khi nàng đi xa tí, cho dù hai nhóc kia đã tỉnh, Cơm Nắm cũng sẽ lập tức chạy tới thông báo cho nàng.

Nàng và Mặc Cửu Diệp dẫn Tiểu Bạch đến phòng y tế, kiểm tra xong, Hách Tri Nhiễm yên lòng hơn.

Nàng cho Tiểu Bạch uống một ít đường trước, để nó mau chóng hồi phục thể lực.

Sau đó nàng xử lý vết thương giúp nó, đồng thời còn giải thích với Mặc Cửu Diệp.

"Tiểu Bạch là vết thương nhiễm trùng, dẫn đến thân nhiệt, với lại hiện tại nó suy yếu hẳn là vết thương mất m.á.u quá nhiều gây nên, sau đó ta cho nó dùng thuốc, chắc điều trị vài ngày bèn không sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.