Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1096



Nghe Cửu ca nói vậy, mặt của Mạnh Hoài Ninh hơi ửng đỏ.

"Đều là ta vô dụng, không thể để Doãn thành giàu có lên."

"Mạnh đại nhân, không phải người vô dụng, người đã làm đủ tốt rồi, đây là bách tính Doãn thành chúng ta có thể thấy rõ." Tuy Đường Minh Duệ từng coi Mạnh Hoài Ninh thành tình địch của mình, nhưng hắn ta cũng biết rõ một sự thật, đó chính là hai người người ta là có tình thiếp có ý, không phải hắn ta muốn chen vào là có thể chen vào đâu.

Đặc biệt là đã xảy ra chuyện lần trước hắn ta bị hãm hại mua hung thủ g.i.ế.c người, Mạnh Hoài Ninh rửa sạch oan khuất giúp hắn ta với tốc độ nhanh như thế kia.

Đối với Đường Minh Duệ, hắn ta nợ Mạnh Hoài Ninh một ân tình.

"Đường mỗ bất tài, sau khi tới Tây Bắc, nhờ phúc của Cửu ca và Cửu tẩu kiếm được một ít tiền tài, ta bằng lòng tài trợ đại nhân số ngân lượng thu mua hạt giống bắp."

Thật ra Đường Minh Duệ không biết, đây cũng là cách thứ hai mà Mạnh Hoài Ninh nghĩ ra.

Tuy Doãn thành không giàu có, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có người giàu.

Nếu như hắn ta đi tới tri phủ sắp xếp ngân lượng không công mà lui, hắn ta sẽ nghĩ cách kêu gọi những người giàu có kia vươn tay viện trợ.

Nếu Đường Minh Duệ đã chủ động mở miệng, đương nhiên hắn ta không có đạo lý từ chối.

"Thu mua hạt giống lương vốn chính là chuyện quan phủ nên gánh vác, chỉ tiếc ta tiếp nhận một nha môn nghèo khó, ngân khố thật sự không có nhiều như thế kia.

Nếu như vậy, ta bèn thay bách tính Doãn thành cảm tạ ông chủ Đường khẳng khái tương trợ."

Mạnh Hoài Ninh dứt lời, hoàn toàn không do dự hành lễ với Đường Minh Duệ. Tuy Đường Minh Duệ lăn lộn trên thương trường đến mức thuận buồm xuôi gió, vẫn chưa đạt tới trở thành đại hoàng thương có thể kêu mưa gọi gió tại vương triều Đại Thuận như lịch sử ghi chép.

Hiện nay, hắn ta ngoài có một ít tiền bạc trong tay ra, chỉ là thân phận một bách tính bình thường.

Hắn ta nào dám nhận đại lễ như thế của huyện lệnh đại nhân?

Đường Minh Duệ vội vàng trả lễ.

"Mạnh đại nhân khách sáo rồi, chuyện tạo phúc cho dân chúng, tất nhiên Đường mỗ không thể chối từ, lễ của người, Đường mỗ không chịu được không chịu được."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vốn định nói, mượn hạt giống bắp cho quan phủ trước, kết quả bị Đường Minh Duệ chặn.

Nếu như vậy, bọn họ cũng không cần phải chơi trội, có lẽ đây chính là bàn đạp đầu tiên để Đường Minh Duệ trở thành hoàng thương trong tương lai.

Đường Minh Duệ vốn tưởng rằng Mạnh Hoài Ninh sẽ khách sáo một phen mới sẽ tiếp nhận, không ngờ đối phương lại sảng khoái như vậy.

Dù sao hắn ta cũng không phải làm bộ làm tịch mới nói lời này, đối phương sảng khoái thì hắn ta cũng không ngượng ngùng.

"Được, ngày mai Đường mỗ sẽ phái người đưa một vạn lượng bạc đến nha môn, nếu không đủ thì Mạnh đại nhân cứ việc mở miệng là được."

Tuy Mạnh Hoài Ninh còn chưa biết rốt cuộc hạt giống bắp cần bao nhiêu bạc, nhưng đối với hắn ta, một vạn lượng cũng không phải con số nhỏ.

Mặc cho hắn ta kêu gọi thương nhân khắp Doãn thành đến quyên góp, e rằng cộng lại cũng không thu thập được nhiều như vậy.

Bây giờ hắn ta càng nhìn Đường Minh Duệ càng cảm thấy hợp với hắn ta.

"Sự hào phóng của ông chủ Đường, ta đã ghi nhớ lại, nếu có việc gì cần ta giúp đỡ, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, ta nhất định dốc hết sức."

Tuy đã giải quyết xong số bạc thu mua hạt giống bắp, nhưng Đường Minh Duệ vẫn dự tính tới châu phủ một chuyến. Hắn ta làm tri huyện ở Doãn thành này cũng được một năm, chưa bao giờ làm phiền tri phủ việc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.