Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1126



Cuối cùng tầm mắt Mặc Cửu Diệp dừng ở người đứng giữa thành lâu.

Cho dù người nọ hóa thành tro thì Mặc Cửu Diệp cũng có thể nhận ra được.

Chính là tiểu nhi tử của Tiết thừa tướng, Tiết Bác.

Tiết Bác ít tuổi hơn Mặc Cửu Diệp một ít, từ nhỏ người này đã thích múa đao nghịch thương nhưng cũng không phải quá thông thạo.

Tiết thừa tướng thấy hắn ta không có thiên phú học văn nên mời sư phụ võ thuật đến chỉ dạy, điều này cũng hợp với ý của Tiết thừa tướng, dù sao trong nhà đều là quan văn chưa có võ tướng có thể chưởng quản binh quyền.

Vì thân phận con trai thừa tướng của mình nên từ trước đến nay Tiết Bác không coi ai ra gì.

Lúc Mặc gia đang ở biên cảnh chống cự với Nam Cương xâm lấn, Tiết thừa tướng vô sỉ tiến cử Tiết Bác đi theo người Mặc gia cùng nhau rèn luyện ở Nam Cương.

Bên ngoài nói là rèn luyện nhưng Tiết Bác lại âm thâm báo phần lớn tin tức của quân đội Đại Thuận bên này cho người Nam Cương.

Vì thế lương thảo quân doanh Đại Thuận suýt nữa bị người Nam Cương thiêu huỷ.

Người dẫn quân đánh giặc lúc đó của Mặc gia là Thất ca, sau khi Thất ca phát hiện lập tức phái người bắt Tiết Bác tới thẩm vấn.

Thế nhưng tốc độ Tiết Bác diệt khẩu quá nhanh, Thất ca không thể tìm được chứng cứ có lợi để chứng tỏ chính là Tiết Bác lén đưa tin tức cho Nam Cương.

Cho dù như vậy thì Thất ca vẫn tức giận sai người đánh Tiết Bác năm mươi quân côn, sau đó đuổi người về kinh thành giao cho Hoàng Thượng xử lý.

Tiết Bác bị đuổi về kinh thành không biết Tiết thừa tướng sử dụng thủ đoạn gì mà trộm đưa người ra.

Từ đó Tiết Bác ở kinh thành mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa. Không ngờ, trở lại kinh thành vậy mà lại gặp được hắn!

Nếu không phải không muốn đả thảo kinh xà sớm, Mặc Cửu Diệp hận không thể lập tức lấy tính mạng hắn ta!

Hách Tri Nhiễm thấy sắc mặt của hắn không đúng, kéo ống tay áo của hắn thấp giọng hỏi: "Phu quân, ngươi làm sao vậy?"

Mặc Cửu Diệp lắc đầu: "Chúng ta rời khỏi chỗ này trước, sau đó ta sẽ giải thích cho nàng."

Hách Tri Nhiễm cũng biết nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, hai người vô cùng ăn ý dắt xe ngựa đi tới nơi không có ai.

Chọn được vị trí xong, thấy chung quanh không có nguy hiểm gì thì lắc mình tiến vào không gian.

Mặc Cửu Diệp nói nhanh chuyện của Tiết Bác cho Hách Tri Nhiễm nghe trước.

"Phu quân, chỉ huy thủ vệ là Tiết Bác đã nói lên Tiết gia rất có thể đã khống chế cả triều đình."

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừ, hẳn là như vậy."

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Tình huống như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không có chủ ý gì.

"Hiện giờ thời gian vẫn còn sớm, sau đó khẳng định vẫn còn có rất nhiều dân chúng muốn vào thành, đến lúc đó chúng ta nhân lúc nhiều người, xen vào trong đám người hành sự tuỳ theo hoàn cảnh."

Hai người nghĩ đối sách trong không gian, Tiểu Bạch ra vẻ nhìn được vẻ mặt u sầu của chủ nhân, vỗ cánh bay lại đây.

Nó đậu trên vai Mặc Cửu Diệp, phát ra tiếng kêu cục cục ý giống như đang nói có thể giúp.

Mới đầu Mặc Cửu Diệp còn chưa hiểu ý của Tiểu Bạch, tưởng vật nhỏ đang làm nũng mình.

Hách Tri Nhiễm lại hiểu ra cái gì. "Phu quân, có phải Tiểu Bạch đang nói với chàng nó có thể hỗ trợ không?”

Nghe tức phụ nhắc nhở, lúc này Mặc Cửu Diệp mới nhìn thẳng Tiểu Bạch.

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch đang đậu trên vai kêu.

"Tiểu Bạch, ngươi muốn truyền tin vào kinh thành sao?"

Tiểu Bạch vừa phát ra tiếng kêu vừa không ngừng gật đầu.

Mặc Cửu Diệp theo bản năng nhìn vào vị trí vết thương của nó, Tiểu Bạch như ý thức được cái gì lập tức bay lên, như đang nói cho Mặc Cửu Diệp vết thương của nó đã không sao rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.