Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1129



Kinh thành có thể nói là nơi Mặc Cửu Diệp quen thuộc nhất, nhất là phủ đệ hiện giờ của Phí Nam Vũ chính là Mặc gia năm đó.

Quay về nhà từng là của mình, không có ai rõ đường đi bằng Mặc Cửu Diệp.

Trên đường thỉnh thoảng có thể thấy được quan binh đi tuần tra.

Lẽ ra kinh thành dưới chân thiên tử, thủ vệ nghiêm một chút cũng không quá đáng trách nhưng trong ấn tượng của Mặc Cửu Diệp, lúc trước ban đêm trong kinh thành cũng không nhìn thấy quá nhiều quan binh đi tuần tra như vậy.

Chẳng những vậy, trên đường gần như không nhìn thấy người đi đường, mặc dù ven đường có mấy tửu lâu còn sáng đèn nhưng bên trong cũng không có khách.

Hai người đều mặc như nội thị nên thoải mái đi bộ trên đường phố kinh thành, binh lính nhìn cách ăn mặc của bọn họ nhiều lắm chỉ thắc mắc một chút nhưng cũng không làm khó.

Vừa đi vừa quan sát, sau khoảng nửa canh giờ hai người đến gần Phí phủ.

Tuy Mặc Cửu Diệp chưa biết rõ cụ thể thế cục trong triều thế nào, có thể tưởng tượng được Hoàng hậu nắm trong tay cả triều đình, Phí Nam Vũ là người Nam Kỳ khó tránh khỏi sẽ bị người ta để ý.

Bởi vậy hắn cũng không dẫn Hách Tri Nhiễm đi tới cửa mà là vòng vào bên trong một ngõ nhỏ, định tiến vào từ phía sau hoa viên.

Ai ngờ lúc bọn họ đến gần cửa sau Phí phủ, cửa bị người bên trong mở ra.

Người mở cửa Mặc Cửu Diệp cũng không xa lạ, là gã sai vặt tâm phúc của Phí Nam Vũ.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cải trang thay đổi, gã sai vặt cũng không nhận ra bọn họ.

Bởi vì Phí tiên sinh phân phó hắn ta chờ ở chỗ cửa sau, nhìn phu thê Mặc Cửu Diệp tới thì đưa bọn họ vào phủ. Gần đây kinh thành vẫn ở trong trạng thái giới nghiêm, lúc này cơ bản không có người đi lại huống hồ lại là ngõ nhỏ hẻo lánh như vậy.

Gã sai vặt nghe được tiếng bước chân theo bản năng cho rằng phu thê Mặc Cửu Diệp.

Kết quả hắn căn bản không biết hai người trước mắt, sợ tới mức khiến hắn lập tức đóng cửa sau lại.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau, trong lòng biết rõ hiện giờ bọn họ cải trang nên cho dù là ai cũng không nhận ra.

Ngay lúc Mặc Cửu Diệp định tiến lên gõ cửa giải thích, cửa sau lại bị mở ra.

Lần này là Phí Nam Vũ mở.

Vì tránh cho chuyện vừa rồi lại xảy ra, Mặc Cửu Diệp vội vàng mở miệng.

"Phí Tiên Sinh, là ta."

Lúc Phí Nam Vũ nhìn thấy hai người đúng là hơi có giật mình một cái nhưng rất nhanh đã nhận ra giọng nói của Mặc Cửu Diệp.

Còn nghĩ bản thân cho bọn họ lệnh bài, bọn họ mặc thành như vậy vào thành cũng không quá đáng trách.

Chỉ là trang phục nội thị của hai người được lấy từ đâu thì hắn ta không biết được.

Nhưng cho dù thế nào, bọn họ có thể vào thành an toàn là tốt rồi.

Phí Nam Vũ nghiêng người nhường vị trí cửa ra, thấp giọng nói: "Hai vị mời vào."

Vẫn vào thư phòng nói chuyện như lần trước, ba người lần lượt tiến vào.

Sau khi ngồi xuống, Phí Nam Vũ mới hỏi: "Cửu công tử, sao ngươi lại vào kinh thành vào lúc này."

Đây là vấn đề hắn ta vẫn thấy rất khó hiểu, theo đạo lý vào lúc kinh thành không yên ổn thế này, Mặc Cửu Diệp đến đây nhỡ đâu bị người nhận ra, thì chẳng phải sẽ chuốc họa vào thân sao?

Đối với chuyện này, Mặc Cửu Diệp cũng không muốn giấu, mặc dù hắn không nói sự thật cho Phí Nam Vũ là trong tương lai có thể kinh thành sẽ xảy ra một số chuyện, đối phương cũng sẽ nghĩ rằng là hắn làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.