Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1130



"Cả nhà Mặc gia ta đã bị lưu đày tới Tây Bắc, hiện giờ chỉ muốn an ổn sống nhưng người nào đó cố tình lại không muốn để chúng ta được như ý. So với việc ở lại Tây Bắc luôn phải đề phòng không bằng đánh đòn phủ đầu, bóp c.h.ế.t tất cả những người không muốn cho Mặc gia sống an nhàn."

Thật ra Mặc gia đánh đòn phủ đầu diệt trừ một phe của Hoàng hậu, không phải Phí Nam Vũ chưa từng nghĩ đến.

Chỉ là từ Tây Bắc đến kinh thành đường xá xa xôi không nói, hơn nữa thân phận người Mặc gia bọn họ cũng vô cùng mẫn cảm.

Hắn ta nghĩ có thể Mặc Cửu Diệp sẽ ra tay với Hoàng hậu nhưng chưa từng nghĩ rằng lại là bây giờ.

Dù sao bây giờ thế cục kinh thành chính là một cái xoáy nước khổng lồ, rất nhiều người còn không trốn được, không ai muốn tiến vào lúc này.

Chỉ có thể nói Mặc Cửu Diệp là kẻ tài cao gan cũng lớn, Hách Tri Nhiễm cũng vậy, tuyệt đối có thể được xưng là nữ trung hào kiệt.

"Các ngươi đã đến đây có thể có dự định cụ thể gì, nếu chỗ nào cần Phí mỗ giúp, tất nhiên Phí mỗ sẽ không tiếc sức lực."

"Trước mắt ta còn chưa biết tình hình cụ thể của kinh thành, tin Phí tiên sinh đưa tới cũng chỉ nói tình huống đại khái, ta nghĩ cần phải biết rõ tình hình một chút trước rồi động thủ cũng chưa muộn." Mặc Cửu Diệp trầm giọng nói.

"Hôm nay ngươi ở ngoài thành hẳn là đã thấy, quan binh thủ thành đều đã đổi thành thân tín của Tiết gia.

Bên ngoài nhìn kinh thành có vẻ thái bình nhưng thật ra đã bị phe Hoàng hậu nắm hơn nửa trong tay.

Kỳ vương chỉ có cái dũng của thất phu, thuộc hạ lại không mấy người có ích, trước mắt có thể làm chỉ có thể yên lặng xem biến. Quan trọng nhất hiện giờ Thuận Vũ Đế đã lâu không lâm triều, ai cũng không biết tình hình của hắn như thế nào.

Càng giận hơn chính là Hoàng hậu lại sử dụng thủ đoạn làm ra thủ dụ của Hoàng Thượng, nói Hoàng Thượng bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, do vị trí thái tử để trống nên trước mắt để vị hoàng tử nào chấp chưởng triều chính cũng không thích hợp, nên tạm thời giao triều đình cho Hoàng hậu chủ trì.

Nói là Hoàng hậu chủ trì, nhưng bà ta một nữ nhân làm sao hiểu được đạo làm vua này, cuối cùng còn chưa tính đến chuyện phụ thân Tiết thừa tướng nói cái gì là cái đó.

Lúc vừa bắt đầu có người không phục chống đối mấy lần, Tiết thừa tướng g.i.ế.c gà dọa khỉ, trong lúc lâm triều hạ lệnh c.h.é.m g.i.ế.c mấy người, hiện giờ lá gan của đại thần đã bị doạ hỏng rồi, giận mà không dám nói gì.

Ngươi cùng biết rõ tính cách của Kỳ vương, tới thời khắc mấu chốt luôn không có chủ kiến gì nhát gan sợ phiền, lại bị phe của Hoàng hậu dùng thủ đoạn doạ đến bây giờ chính là tên rùa đen rút đầu."

Phí Nam Vũ một hơi nói nhiều vậy, từ trong lời nói của hắn ta không khó để nghe ra mặc dù hắn ta chí lớn cũng không có nhân thủ đắc lực nên không có cách nào phát huy.

Mặc Cửu Diệp nghe cũng nhíu mày, nước Đại Thuận mênh mông, trong triều nhiều võ tướng có năng lực như vậy vậy mà bị người trong gia tộc của Hoàng hậu khống chế, nói ra quả thực khiến thiên hạ cười lớn.

Nhưng Mặc Cửu Diệp vẫn nhớ kỹ bản thân bị oan, hắn cũng không quên nhắc nhở bản thân thế cục triều chính có thế nào cũng không liên quan đến hắn, mục đích hắn tới nơi này chỉ có một đó chính là g.i.ế.c hết tất cả người có tâm gây rối cho Mặc gia, trả lại cho Mặc gia một cuộc sống thanh tịnh.

Mặc dù như vậy nhưng chuyện cần biết thì vẫn phải hỏi cho rõ ràng, dù sao biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.