Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1139



Nghe nàng nói, lúc này Hách thượng thư mới lấy lại tinh thần.

Ông hít một hơi thật sâu.

"Cả đời phụ thân đều dốc sức cho triều đình, vào lúc này sao có thể dễ dàng lùi bước như vậy? Huống chi, cho dù phụ thân có biện pháp lén rời khỏi kinh thành, nhưng mà con cảm thấy hoàng hậu và Tiết gia có bỏ qua cho phụ thân hay không?

Tóm lại ta đã nghĩ xong, nương và đại ca con đều ở Tây Bắc, trước mắt xem như vẫn còn an toàn, những người khác đều không biết con đã đến đây, bên ngoài nhìn vào thì phủ Thượng thư này chỉ có một mình phụ thân, bọn họ muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c chỉ cần hướng về một mình ta là được.

Phụ thân đã sống đến chừng tuổi này, nên hưởng phúc cũng đã hưởng qua, cho dù c.h.ế.t cũng không có gì tiếc nuối.

Ngược lại thì con và đại ca con, chỉ cần hai huynh muội các con sống thật tốt, phụ thân không còn gì phải bận tâm nữa."

Vốn dĩ Hách thượng thư không nghĩ tới nữ nhi và nữ tế có thể hóa giải nguy cơ lần này, ở trong lòng ông, có thể để cho người nhà còn sống, một mình ông c.h.ế.t thì ngại gì?

Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước.

"Nhạc phụ, lần này con và Nhiễm Nhiễm tới kinh thành vì muốn san bằng toàn bộ phe cánh của hoàng hậu, người tin tưởng con, Mặc Cửu Diệp con nhất định nói được làm được."

Vì để cho Hách thượng thư có thể tin tưởng lời của mình, Mặc Cửu Diệp còn tiếp tục nói: "Chắc hẳn ngài cũng biết chuyện này, trước đây không lâu châu phủ Tây Bắc đưa tới một cuốn sổ con, nói rằng nơi đó có hơn hai trăm bách tính bị giết."

Nghe đến đây, Hách thượng thư khiếp sợ trợn hai mắt: "Chuyện này thật sự có liên quan đến Mặc gia?" Nghĩ đến những sát thủ kia, con ngươi Mặc Cửu Diệp không tự chủ lộ ra một tia tàn nhẫn.

"Những người đó đúng là Mặc gia g.i.ế.c chết, nhưng bọn họ cũng không phải là bách tính gì, mà là sát thủ do hoàng hậu phái tới tiêu diệt Mặc gia.

Nhạc phụ, người nghĩ thử xem, Mặc gia con đã bị Thuận Vũ Đế hạ chỉ tịch thu tài sản, lưu đày tới Tây Bắc, nhưng hoàng hậu vẫn không có ý định bỏ qua cho chúng con.

Hôm nay người của Mặc gia con đã xem nhẹ hết thảy, chỉ muốn người một nhà có thể cùng nhau sống an ổn qua ngày, nhưng vẫn có người hết lần này tới lần khác không chịu buông tha.

Vì an nguy của người nhà, cho dù phải gánh tội danh mưu phản, con cũng không tiếc."

Theo lý, loại lời nói đại nghịch bất đạo này không thích hợp nói ra ở trước mặt vị trung thần Hách thượng thư này, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, trung thần thì thế nào?

Còn không phải là phải bị những kẻ gian trá kia dòm ngó hay sao?

Đúng như Mặc Cửu Diệp nghĩ, hôm nay Hách thượng thư nghe hắn giải thích, không những không quát hắn, mà lại rơi vào trầm tư.

Hồi lâu ông mới hỏi ngược lại Mặc Cửu Diệp: "Con có biết hiện tại thế lực của phe cánh hoàng hậu có bao lớn, trước không nói hơn một nửa văn võ cả triều đều gia nhập vào trận doanh của bà ta, ngay cả Ngự lâm quân và quân lính thủ thành cũng bị đổi thành người của bà ta.

Con muốn trải qua cuộc sống an ổn, trừ phi hoàng hậu và toàn bộ Tiết gia đều c.h.ế.t hết, nếu không, lấy tính tình có thù tất báo của hoàng hậu, làm sao có thể bỏ qua cho Mặc gia?"

"Đúng là như vậy, cho nên lần này con tới kinh thành, chính là muốn san bằng hoàng hậu cùng với toàn bộ Tiết gia." Giọng Mặc Cửu Diệp vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện này đối với với hắn mà nói, không là gì cả.

Nhưng mà, thời khắc này trong lòng Hách thượng thư thì lại ngập tràn sóng to gió lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.