Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1149



Nếu không phải vì cơ thể Viên quý phi quá suy nhược, thì có lẽ đã tỉnh từ lâu rồi.

Nàng bước lên bắt mạch cho Viên quý phi rồi mới nói tiếp: "Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Viên quý phi sẽ nhanh chóng tỉnh lại."

Lúc này, Vương ma ma người đã ăn uống no nê, vừa chợp mắt một lát thì đột nhiên nhớ ra Viên quý phi vẫn đang được chữa trị.

Bà ấy ân hận vì đã không thể ở bên cạnh người, thậm chí đến việc canh giữ bên ngoài cũng không làm được.

Vương ma ma vội vàng chạy về phía phòng của Viên quý phi.

Hiện tại Hách Tri Nhiễm không chữa tiếp cho Viên quý phi nữa, cũng nghĩ tới khả năng Vương ma ma sẽ chạy tới đây, vậy nên cũng không khóa cửa phòng.

Mặc dù Vương ma ma lo lắng cho tình trạng của Viên quý phi, nhưng cũng không tự tiện đẩy cửa vào mà gõ vài cái.

"Cửu công tử, Cửu phu nhân, tình hình quý phi nương nương thế nào rồi, lão nô có thể vào không?"

Mặc Cửu Diệp mở cửa phòng.

"Ma ma mời vào, tình trạng của quý phi nương nương đã ổn định, lát nữa cho nương nương uống chút nước ấm làm dịu cổ họng, sau đó cố gắng thử ăn một chút là được."

Đây là những gì Hách Tri Nhiễm vừa nói, Mặc Cửu Diệp thuật lại cho Vương ma ma nghe.

Vương ma ma nghe nói chủ tử không còn nguy hiểm đến tính mạng, xúc động đến nỗi mắt lại đỏ lên.

Có lẽ vì khi nãy đã được ăn no, cho nên bây giờ bước đi của bà ấy đã vững hơn rất nhiều.

Vương ma ma bước nhanh đến trước giường, chăm chú quan sát Viên quý phi, nước mắt lại rơi xuống như mưa.

"Sắc mặt của nương nương đã tốt hơn rất nhiều rồi, không còn xanh xao nữa..."

Tiếp đó, bà ấy nhìn Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp, quỳ xuống "bụp" một tiếng, dập đầu bà ấy lần một cách khó hiểu.

"Lão nô cảm tạ đại ân đại đức của Cửu công tử và Cửu phu nhân."

Hách Tri Nhiễm tuy mới chuyển tới đây hơn một năm, nhưng vẫn không thể quen được với tập quán động chút là quỳ gối dập đầu này của người cổ đại.

Nhưng khoảng cách giữa nàng và Mặc Cửu Diệp hơi xa bà ấy, nên không kịp cản.

Lúc này Hách Tri Nhiễm mới phản ứng lại, nàng tiến lên phía trước kéo bà ấy đứng lên.

"Ma ma đừng khách sáo, ta cũng chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi."

Vương ma ma bám vào tay Hách Tri Nhiễm, thuận thế đứng thẳng người dậy.

Người thì đã đứng vững, nhưng lại không hề có ý định buông tay Hách Tri Nhiễm.

Bà ấy quan sát kĩ Hách Tri Nhiễm, đúng là càng nhìn càng thuận mắt.

Sau khi bình tĩnh lại, Vương ma ma lại nhìn Mặc Cửu Diệp, bà ấy muốn giải thích rõ ràng thân thế của Mặc Cửu Diệp trước khi Viên quý phi tỉnh lại.

Như vậy thì đợi sau khi quý phi tỉnh lại sẽ có thể nhận con trai ruột của mình.

"Cửu công tử, chuyện lão nô sắp nói có thể hơi khó tin, nhưng toàn bộ đều là sự thật."

Thấy Vương ma ma nói những lời này một cách trịnh trọng như vậy, Mặc Cửu Diệp lập tức đoán được bà áy sẽ nói gì tiếp theo.

"E rằng quý phi nương nương và Vương ma ma hiểu lầm rồi, ta là người nhà Mặc gia, không phải con trai ruột của quý phi nương nương."

Nghe được lời của hắn, Vương ma ma lập tức như hóa đá tại chỗ.

"Cửu công tử, ngài nói gì vậy? Chẳng lẽ ngài đã biết chuyện này?"

Vương ma ma buông tay Hách Tri Nhiễm ra, quay người đi về phía Mặc Cửu Diệp, bộ dạng đó hiển nhiên cho thấy bà ấy không tin những gì Mặc Cửu Diệp nói, còn cho rằng hắn không muốn chấp nhận sự thật.

"Cửu công tử, ta biết ngài có thể có ác cảm với chuyện này, nhưng ngài thật sự là do quý phi nương nương sinh ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.