Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1162



Có được chủ ý, Mặc Cửu Diệp mang Hách Tri Nhiễm khi đi trên đường cố né tránh tầm mắt của đội tuần tra, thuận lợi đi đến được lãnh cung.

Lãnh cung trong lịch sử nơi nào cũng cũ nát, nơi này cũng không có ngoại lệ, nhất là mấy chục năm không có ai dọn dẹp qua, cỏ dại mọc trên đất cũng phải cao cỡ một người, ngược lại như vậy lại càng thuận lợi cho bọn họ ẩn núp.

Hai người tùy ý vào một gian phòng, vừa mới mở cửa, cảm giác như là trước mặt có vô số cái mạng nhện.

Mặc Cửu Diệp ngắt một túm cỏ dại, quơ đi đống mạng nhện trước mặt.

Tuy nói là nơi này an toàn, nhưng bọn họ cũng không dám mạo hiểm mà thắp đèn lên.

Hai người lọ mọ đi đến được một nơi tương tự với vị trí của chiếc giường, Hách Tri Nhiễm ý động một cái, Thuận Vũ Đế như cũ vẫn đang trong trạng thái hôn mê liền nằm thẳng tắp ở trên giường.

Hách Tri Nhiễm lại lần nữa lấy ra ngân châm, đ.â.m vào mấy chỗ huyệt vị, rất nhanh, Thuận Vũ Đế liền tỉnh lại.

Thuận Vũ Đế cảm giác được tình cảnh biến hóa, cảnh giác ngồi dậy.

Mặc dù đen thui như vậy vẫn có thể nhìn thấy có vật chướng ngại, Thuận Vũ Đế cảm nhận được trước mặt có hai bóng đen đang đứng ở đó.

"Các ngươi rốt cuộc là người nào?"

Không thể không nói, làm Hoàng đế của cả một nước, mặc dù có ngu ngốc một chút, nhưng lại không bị mất đi chút khí thế nào.

Hách Tri Nhiễm biết một khi Mặc Cửu Diệp mở miệng nói chuyện, rất dễ bị Thuận Vũ Đế nhận ra được, vì vậy nàng liền giành nói:

"Bọn ta là người tới cứu ngươi."

Hách Tri Nhiễm đối với Thuận Vũ Đế chẳng có mấy ấn tượng tốt đẹp gì cả, giọng điệu hiển nhiên sẽ không tốt hơn là bao.

Thuận Vũ Đế mặc dù không thích cái giọng điệu này một chút nào, nhưng ông ta cũng là người có đầu óc, biết rằng lúc này không phải thời điểm bày ra dáng vẻ trịnh thượng.

"Là ai phái các người tới cứu ta?"

"Là ai thì ngươi không cần biết, ta chỉ muốn biết, trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như ngươi trả lời đúng sự thật, sẽ có lợi cho ngươi."

Hách Tri Nhiễm như cũ không có chút khách khí, đối đãi như vậy với tên Đế vương ngu dốt, không cần thiết phải có thái độ khách khí.

Thuận Vũ Đế không có cách nào đoán ra được thân phận của hai người, nhưng trong lòng hắn cũng rõ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất có thể lật lại bàn cờ.

"Là trẫm đã bất cẩn rơi vào bẫy của hoàng hậu ."

Dừng lại một chút, Thuận Vũ Đế tiếp tục nói:

"Hoàng hậu sau khi thu nuôi Tứ Hoàng tử không lâu, trẫm phát hiện ra thị vệ bên người cũng đã bị đổi, trong thời điểm chuẩn bị gọi người tới để hỏi, những thị vệ kia liền chẳng giải thích gì mà đem trẫm bắt đi, nhốt ở nơi tối tăm không có lấy nổi một ánh mặt trời."

"Ngươi không biết ngươi bị nhốt ở đâu sao?" Hách Tri Nhiễm hỏi.

"Bởi vì ngay lúc trẫm bị bắt, đang muốn kêu cứu thì liền bị đám người kia đánh đánh cho ngất xỉu, khi tỉnh lại lần nữa thì chính là chỗ mà hôm nay các ngươi đã cứu trẫm."

Hách Tri Nhiễm gật đầu một cái, tỏ ý ông ta tiếp tục nói tiếp.

"Sau đó trẫm mới phát hiện, người bắt trẫm đi đích thị là do Hoàng hậu phái người tới.

Trước khi trẫm bị bắt đi đã mơ một giấc mơ, trong mơ trẫm thấy ngọc tỷ bị mất, trẫm lo lắng giấc mơ sẽ biến thành sự thật, liền giấu ngọc tỷ đi.

Cũng may trong giấc mơ đó, người của Hoàng hậu không tìm được ngọc tỷ mới để cho trẫm sống sót."

"Ngươi yên tâm, bọn ta không có hứng thú với ngọc tỷ đó, hiện tại về cơ bản đã nằm dưới sự kiểm soát của Thừa tể tướng, muốn lấy lại Đại Thuận thì không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t được nữa." Hạ Tri Nhiễm nhắc nhở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.