Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1174



Hách Tri Nhiễm bước tới, gõ nhẹ cửa.

"Quý phi."

Vừa dứt lời, Vương ma ma đã chạy tới mở cửa.

"Cửu... vị công công này, có mang người đến không?"

Bà suýt chút nữa đã sơ suất, may mắn là phản ứng kịp thời, không bị Thuận Vũ Đế phát hiện.

Hách Tri Nhiễm bước sang một bên, Phí Nam Vũ xuất hiện trước mặt Vương ma ma.

Vương ma ma cẩn thận quan sát người trước mặt.

"Giống... thật sự quá giống..." Lông mày và đôi mắt giống hệt hoàng đế.

Vương ma ma ngạc nhiên vội vàng tránh sang một bên để Hách Tri Nhiễm và Phí Nam Vũ vào.

Hai người bước vào, nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đang đứng đó, trong tay đẫn theo một người, khiến Vương ma ma giật mình.

"Đây... Đây là?"

Mặc Cửu Diệp dẫn người trong tay sải bước vào phòng, bởi vì tiếng nói vừa rồi của Phí ma ma suýt chút nữa gây rắc rối, nên trong lòng hắn không vui vẻ cho lắm, cho nên sau khi vào phòng, hắn cũng không để ý đến chừng mực mà chỉ ném người đó xuống đất.

Viên quý phi hiện tại đã bình phục lại được rất nhiều, có thể đi lại được.

Khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, nàng ấy cùng Thuận Vũ Đế liền đi tới xem xét.

Khi hai người nhìn thấy Phí Nam Vũ, đều sửng sốt tại chỗ.

Bởi vì vẻ ngoài của Phí Nam Vũ thực sự rất giống với Viên quý phi. Hôm qua nghe xong câu chuyện của Mặc Cửu Diệp, bây giờ tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Phí Nam Vũ, thật khó để có thể không tin bọn họ là người thân, quan hệ mẫu tử.

Thuận Vũ Đế lên tiếng trước.

"Ngươi tên là gì?"

Lúc này, trong lòng Phí Nam Vũ đã không thể bình tĩnh như hắn ta tưởng tượng được nữa.

Dù sao trước mặt hắn ta chính là phụ mẫu thân sinh của hắn ta, mặc dù nhiều năm qua hai người đối xử với hắn có điều thua thiệt, nhưng câu nói "máu mủ tình thâm" cũng không phải tùy tiện nói ra.

Phí Nam Vũ đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng hắn ta vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với phụ mẫu thân sinh của mình.

Theo thói quen đối xử với mọi người của Phí Nam Vũ, hắn ta khi nhìn thấy hoàng thượng và quý phi sẽ trịnh trọng hành lễ, nhưng hôm nay hắn ta không làm được.

Hắn đứng nghiêm ở đó, giọng điệu không có chút ấm áp nào.

“Ta tên là Phí Nam Vũ.”

Mặc dù Thuận Vũ Đế có chút ngu ngốc nhưng không phải là không có cảm xúc.

Trong số các nhi tử của ông ta, ngoại trừ việc không thích Nam Thụy và không để ý tới Tứ hoàng tử, ông ta vẫn rất yêu thương Nam Hằng và Nam Kì.

Đặc biệt là khi ông ta nghĩ đến, nếu người trước mặt thật sự là đứa con thân sinh của mình, từ khi sinh ra đã không được hưởng sự đối xử mà một hoàng tử nên có, lại phải chịu nhiều đau khổ ở bên ngoài, Thuận Vũ Đế cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.

"Phí Nam Vũ, Phí không cần phải nói, là cái tên theo nô tài kia, chữ "Nam" là gì vậy?"

Lúc này Phí Nam Vũ đã bình tĩnh lại rất nhiều, khi Thuận Vũ Đế hỏi thì hắn ta nghiêm túc trả lời: "Bởi vì Nam là quốc họ, người bình thường không thể tùy ý sử dụng. Vì vậy, khi phụ thân đặt tên cho ta, ông ấy đã chọn chữ gỗ, tức là Nam."

Thuận Vũ Đế có thể bình tĩnh hỏi những vấn đề này, nhưng Viên quý phi bên cạnh lại không thể, lúc này nàng ấy đã lao tới, nắm lấy cánh tay Phí Nam Vũ.

Bởi vì Phí Nam Vũ cao lớn nên Viên quý phi chỉ có thể ngước mắt lên nhìn hắn ta.

"Ngươi nhất định là đứa con thân sinh của mẫu phi, tuyệt đối không sai được, là mẫu phi có lỗi với ngươi..."

Nói xong, Viên quý phi đã kéo một cánh tay của Phí Nam Vũ, yêu cầu hắn ta đánh nàng ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.