Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1194



Nam Kì vốn đã bị trói gô không thể nhúc nhích, cho dù là đứng cũng có phần khó khăn, bị mấy tên binh lính bắt lại như thế, càng cảm thấy trọng tâm không vững.

Cùng lúc đó, dường như hắn ta đã nhận ra điều gì đó, trên mặt tràn đầy co quắp và bất an.

"Phụ hoàng, người như vậy là ý gì? Chẳng lẽ nhi thần cứu giá còn sai sao?"

Hắn ta nói chuyện, đồng thời cũng đưa một ánh mắt xin giúp đỡ sang phía Viên quý phi.

Sau khi Viên quý phi chạm mắt với hắn ta thì lập tức quay mặt đi.

Mặc cho Thuận Vũ Đế ngu đần như thế nào, dù sao cũng là đế vương một nước, khí tức của thượng vị giả thể hiện rõ không nghi ngờ gì.

"Áp giải hắn ta vào thiên lao chờ xử lý trước."

Các đại thần vốn nghiêng về phe Kì Vương thấy thế, xôn xao quỳ xuống cầu xin.

"Hoàng thượng, Kì Vương điện hạ cứu giá có công, nhốt người vào đại lao không thích hợp, mong hoàng thượng suy nghĩ lại...

"Mong hoàng thượng suy nghĩ lại..."

Chuyện giải cứu hoàng cung nguy nan, Thuận Vũ Đế còn chưa biết rõ chi tiết cụ thể lắm, ông ta sai người nhốt Nam Kì lại chính là vì vấn đề thân phận của hắn ta, mặc cho lúc trước là lỗi của ai, hắn ta đều đã làm hoàng tử giả hai mươi mấy năm.

Đặc biệt là sau khi bọn Mặc Cửu Diệp để Phí ma ma ở lại tẩm cung của Viên quý phi, Thuận Vũ Đế lại hỏi bà ấy rất nhiều vấn đề.

Ở trước mặt hoàng thượng, đương nhiên Phí ma ma không dám có gì giấu giếm, đồng thời vì để Nam Kì có thể bảo toàn tính mạng, bà ấy đều cố gắng ôm tội lỗi lên trên người mình.

Mặc dù như vậy, Thuận Vũ Đế cũng hết sức căm hận Nam Kì. Ông ta sủng ái Viên quý phi, đối đãi với Nam Kì cũng có thể nói là yêu chim yêu cả lông.

Kết quả nhi tử mà ông ta yêu thương hết hai mươi mấy năm, lại là của nhà người ta, điều này khiến Thuận Vũ Đế càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, trước mắt nhìn thấy Nam Ki, lại càng cảm thấy mình là một tên ngốc từ đầu đến đuôi và bị người khác bỡn cợt trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy những đại thần ngây ngô không biết nguyên nhân này van xin cho Nam Kì, Thuận Vũ Đế hoàn toàn tối sầm mặt.

"Hừ! Nếu các ngươi đều muốn van xin cho nghiệp chướng này thì áp giải vào thiên lao chung với hắn ta là được."

Mấy đại thần đang van xin thấy thế, thoáng chốc sợ sệt đến nỗi toát đầy mồ hôi trán, mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, muốn van xin cũng không dám.

Hách Thượng thư là người hiểu rõ nội tình, ông biết lúc này hoàng thượng vẫn chưa tới bước đường dọn sạch triều đình, bây giờ giam giữ bộ hạ của Nam Kì, cũng không có lợi ích gì với triều đình.

Vì thế, ông lấy can đảm đứng ra nói chuyện.

"Hoàng thượng, vừa rồi là Phí tiên sinh và Thụy Vương điện hạ làm gương cho binh sĩ, dẫn theo một đội ngũ cứu người trong nước sôi lửa bỏng, hiện giờ phần lớn dư nghiệt Tiết gia đã sa lưới, người xem việc này phải xử trí như thế nào?"

Tuy Thuận Vũ Đế hơi dốt đặc, nhưng dù sao cũng đã làm hoàng đế nhiều năm như vậy, trong lòng ông ta cũng biết rõ sự việc nặng nhẹ hoãn gấp, huống hồ, người ra mặt nói chuyện là Hách Thượng thư.

Đối với Hách Thượng thư, ông ta vẫn là tín nhiệm, mặc cho lúc nào, đối phương cũng không có lựa chọn nương nhờ vào trận doanh của bất kỳ người nào, trước sau vẫn giữ một trái tim suy nghĩ cho triều đình.

Vừa rồi ông ta cũng là bị mấy đại thần van xin giúp Nam Kì chọc giận mới nói như thế.

Hiện giờ có Hách Thượng thư ra mặt, ông ta cũng xuôi theo bậc thang này đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.