Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1200



Con cháu Thuận Vũ Đế đơn bạc, hóa ra đều là do hoàng hậu giở thủ đoạn.

Chỉ cần hậu cung có phi tần mang thai, bà ta đều sẽ nghĩ đủ cách khiến đối phương sảy thai.

Tiết thừa tướng và các tộc nhân của ông ta, nhận hối lộ, giam giữ riêng lương thảo biên cảnh, khoa cử gian lận, nuốt riêng quân lương...

Tóm lại, cả nhà Tiết gia bao gồm cả hoàng hậu, có thể nói là không chuyện ác nào không làm.

Quan trọng nhất là lần này Nam Vũ còn hỏi được toàn bộ sự thật bọn họ hãm hại Mặc gia.

Tiết thừa tướng dưới sự nghiêm hình bức cung đã nhận tội, Mặc gia không có làm ra chuyện thông địch bán nước, tất cả là vì Tiết gia muốn cướp đoạt binh quyền nên nghĩ ra kế sách hãm hại.

Thư từ qua lại giữa Mặc Cửu Diệp và Nam Cương cũng là lúc bấy giờ Nam Hằng †Ìm nữ vương Nam Cương cùng nhau ngụy tạo.

Mà người thật sự có cấu kết với Nam Cương là Tiết gia và Nam Hằng.

Có phần lời chứng này, Mặc gia hoàn toàn có thể rửa sạch oan khuất.

Sau khi Thuận Vũ Đế xem xong, hung hăng ném hồ sơ lên mặt bàn, tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên.

"Truyền ý chỉ trẫm, cả nhà Tiết gia tịch thu tài sản g.i.ế.c kẻ phạm tội, ba ngày sau chấp hành, liên lụy cửu tộc."

Cùng lúc này, Thuận Vũ Đế cũng rơi vào trong sự tự trách sâu sắc.

Không ai biết rõ hơn hoàng đế như ông ta, từng nam nhi Mặc gia mất mạng trên chiến trường như thế nào, hiện nay nhìn thấy Tiết thừa tướng tự mình nói ra chuyện năm xưa hãm hại Mặc gia, ông ta thật sự hết sức ân hận.

Trong một năm nay Mặc gia bị lưu đày tới Tây Bắc, chiến sự biên quan chưa từng ngừng lại, ông ta đã nhiều lần gặp phải cục diện không người có thể dùng.

Ông ta cũng từng nhiều lần nhớ tới lúc Mặc gia còn ở đây, mặc cho là Nam Cương hay là Man Di, cân nhắc tới sự dũng mãnh của nam nhi Mặc gia, dù là muốn khiêu khích cũng phải suy nghĩ lại.

Đều trách ông ta ngu dốt vô đạo, tin lời giềm pha của Tiết lão tặc, trị tội cánh tay lập công lao hãn mã cho vương triều Đại Thuận...

"Vũ Nhi, trẫm trách lầm Mặc gia rồi."

"Phụ hoàng cũng nhất thời hồ đồ." Đối mặt với Thuận Vũ Đế như vậy, Phí Nam Vũ có thể nói gì?

Nếu như không phải hắn ta đã nhiều lần bày tỏ tâm ý với Mặc Cửu Diệp, hi vọng hắn có thể trở lại triều đình, đều bị đối phương lập tức từ chối.

Cho dù là Thuận Vũ Đế đã biết Mặc gia bị oan, hắn ta cũng không tiện nhắc lại ý nghĩ để Mặc gia trở về.

Bởi hắn ta có thể nhìn ra được, Mặc Cửu Diệp đã hoàn toàn thất vọng với triều đình, nếu không phải thật lòng coi hắn ta là bằng hữu, sau khi người ta vào kinh trực tiếp ám sát kẻ thù là được, căn bản sẽ không giúp hắn ta làm nhiều như vậy.

Hiện giờ hắn ta cũng chỉ có thể là thở dài trong lòng, cảm thấy rất bất lực với hậu tri hậu giác của phụ hoàng.

Nam Vũ lĩnh chỉ rời khỏi, ngoài mặt là đi sắp xếp việc c.h.é.m đầu cả nhà Tiết gia, thật ra là đang tìm cơ hội tự tay giải quyết kẻ thù cho Mặc Cửu Diệp.

Dưới sự sắp xếp của hắn ta, đêm đó Mặc Cửu Diệp tiến vào phòng giam Tiết gia.

Nam Vũ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, sai người đưa mấy nòng cốt Tiết gia và hoàng hậu đến cùng một chỗ.

Lúc Mặc Cửu Diệp đến nơi, ở đó chỉ có Tiết thừa tướng, Tiết Bác và hoàng hậu.

Mấy người này là kẻ thù lớn nhất của Mặc gia, cũng là hắn nêu tên người với Nam Vũ.

Mặc Cửu Diệp đưa bước chân nặng nề đi vào phòng giam, hắn biết Nam Vũ sắp xếp một cách vô cùng thỏa đáng, xung quanh ngoài hắn và mấy người Tiết gia ra, cũng không có người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.