Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1203



Mặc Cửu Diệp biết ngay, khiến Tiết Bác trở nên sống không bằng c.h.ế.t mới là cách tốt nhất để trừng trị lão thất phu Tiết thừa tướng này.

"Ngươi có từng suy nghĩ, để Tiết Bác ở biên quan bán đứng tình báo cho người Nam Cương, vương triều Đại Thuận ta vì điều này thiệt hại hết bao nhiêu hảo nam nhi bảo vệ quốc gia."

Ngươi có từng nghĩ đến tình trạng thê thảm bọn họ vì vậy mà c.h.ế.t trên chiến trường không?

Hiện tại cơn đau Tiết Bác đang chịu không bằng một chút nào của những tướng sĩ kia."

Mặc Cửu Diệp nói xong, lại rắc bột thuốc lên mấy vết thương khác của Tiết Bác trước mặt Tiết thừa tướng.

Tiết Bác thấy vết thương thối rữa từng tí, đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắn ta nằm ở trước mặt Tiết thừa tướng đau đến nỗi lăn qua lăn lại, trong miệng còn thường xuyên phát ra một loạt rên rỉ đau khổ.

Tiết thừa tướng nhìn cảnh này, cảm thấy trái tim đều đang rỉ máu.

"Mặc Cửu Diệp, ta biết ta có lỗi với Mặc gia, xin ngươi đừng tra tấn Bác Nhi nữa."

Cùng lúc này, hoàng hậu cũng cố sức bò đến gần hắn.

"Phụ thân, Mặc Cửu Diệp sẽ không buông tha chúng ta đâu, người đừng cầu xin hắn ta nữa."

Không thể không nói, đến lúc này rồi, phụ tử Tiết gia lại không nhìn thấu đáo bằng một nữ nhân.

Bọn họ cũng không ngẫm lại mình đã từng làm gì với Mặc gia, Mặc Cửu Diệp làm sao có thể bỏ qua? Mặc Cửu Diệp làm biếng xem đám người Tiết gia biểu diễn, khi Tiết Bác sắp đau tới mức ngất đi, hắn lại lấy một chai nước muối ra đổ lên vết thương của hắn ta.

Đau nhức lại ập tới, Tiết Bác muốn ngất đi cũng khó.

Hắn ta không ngừng hô to gọi nhỏ trước mặt Tiết thừa tướng, khiến Tiết thừa tướng suýt nữa không thở nổi.

Kiểu đau thấu tim vì thương xót thân nhân này, hắn nhất định phải để Tiết lão tặc cảm nhận sâu sắc tí.

Khoảng chừng nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng Tiết Bác cũng không chống đỡ nổi ngất đi.

Mặc Cửu Diệp lại đi tới phía trước Tiết lão tặc, người này có thể nói là tội ác chồng chất, Mặc Cửu Diệp không thể nào nhẹ nhõm buông tha ông ta.

Hắn lấy một cây d.a.o găm sắc bén ra, đ.â.m mạnh vào mắt trái của Tiết lão tặc.

"Một đao này, là trả thù cho những tướng sĩ hy sinh vì ngươi."

Hắn nói xong bèn rút d.a.o găm ra, tiện thể kèm theo tròng mắt m.á.u chảy đầm đìa của lão tặc.

Tiết lão tặc đau đến nỗi kêu la thảm thiết, thậm chí ngay cả lời van xin tha thứ cũng không nói nên lời.

Mặc Cửu Diệp không hề nương tay, vung d.a.o lần nữa đ.â.m vào tròng mắt kia của ông ta.

"Một đao này là vì cả nhà Mặc gia ta từng bị ngươi hãm hại."

Mặc Cửu Diệp rút d.a.o găm ra, hắn lần nữa cắt một lỗ tai của Tiết lão tặc.

"Một đao này, là vì bách tính từng bị Tiết gia ngươi sát hại."

Mặc Cửu Diệp không ngừng tra tấn Tiết lão tặc, mỗi một đao đều sẽ nói một câu.

Tiết lão tặc tội ác tày trời, cho dù là cắt hết khí quan trên thân thể của ông ta, e rằng đều không nhiều bằng việc xấu do ông ta làm.

Cuối cùng Tiết lão tặc không còn hơi thở... Mặc Cửu Diệp không ngờ lão già lại yếu ớt như thế, chưa giày vò được bao lâu thì đã c.h.ế.t hẳn.

Vừa rồi Tiết Bác hôn mê cũng chỉ là phút chốc, trên người hắn ta có nhiều vết thương như thế kia, cảm giác đau đớn này nhanh chóng đánh thức người ta.

Vì không muốn bị tra tấn nữa, hắn ta chỉ có thể cố nén cảm giác đau đớn không dám lên tiếng, nhưng người làm nhi tử như Tiết Bác đều đã nhìn thấy cảnh khi nãy Mặc Cửu Diệp giày vò Tiết lão tặc.

Bên Tiết lão tặc c.h.ế.t rồi, nỗi sợ trong lòng Tiết Bác thúc đẩy hắn ta không thể tiếp tục giả vờ hôn mê nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.