Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1204



Hắn ta hoảng sợ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp, cơ thể trốn về phía sau hoàng hậu theo bản năng.

Hắn ta thấy Mặc Cửu Diệp từng bước tới gần mình, hắn ta đã sợ tới mức không cầm được.

Trong phòng giam vốn không thông gió, thoáng chốc tràn ngập mùi nước tiểu gay mũi, khiến Mặc Cửu Diệp bịt miệng mũi lại theo bản năng.

Hắn lạnh lùng chế giễu nói: "Năm xưa ngươi ở kinh thành khi nam bá nữ không việc ác nào không làm, cũng không có nhát gan như vậy, còn có lúc lén lút đưa tình báo cho kẻ địch ở biên quan, bị nghiêm hình tra khảo cũng không từng nhát gan như thế, tại sao hôm nay lại không có khí khái như vậy hả?"

Bị chế nhạo, Tiết Bác hoàn toàn không có bất cứ phát hiện nào, giờ phút này hắn ta chỉ muốn sống sót.

"Ta là không có khí khái, ta không muốn chết, Mặc Cửu Diệp, chỉ cần ngươi có thể buông tha ta, bảo ta làm gì cho ngươi..."

"Tiết Bác, ngươi câm miệng cho bổn cung." Tiết Bác còn chưa nói xong thì đã bị hoàng hậu cắt ngang.

Phụ thân yêu thương tiểu nhi tử này, bà ta cũng thương yêu đệ đệ này nhiều hơn.

Kết quả đệ đệ hèn nhát như thế, biết rõ hôm nay đã là một con đường chết, còn ở đó ăn nói khép nép van xin tha mạng.

Tha mạng?

Mặc Cửu Diệp g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân của bọn họ bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha hai tỷ đệ bọn họ?

Tiết Bác bị quát mắng, trong chốc lát ngậm miệng lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp chẳng những không mềm lòng, ngược lại cảm thấy ghê tởm.

Hắn lấy d.a.o găm ra, nhắm vào mắt của Tiết Bác đ.â.m xuống.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt khiến người khác buồn nôn này."

Hắn đưa tay vung đao, phương thức y hệt, hai mắt của Tiết Bác đã trở nên m.á.u thịt lẫn lộn.

Trong phòng giam truyền ra một loạt lại một loạt tiếng kêu thảm thiết, khiến trạng thái tâm lý của hoàng hậu vốn đang dùng ý chí kiên trì nhìn tất cả mọi thứ này hoàn toàn sụp đổ.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi g.i.ế.c bổn cung đi!

Những chuyện bất lợi cho Mặc gia đều do bổn cung sắp xếp, bổn cung mới là đầu sỏ gây nên thật sự, có bản lĩnh thì ngươi g.i.ế.c bổn cung ngay bây giờ."

"Giết ngươi? Sẽ g.i.ế.c chứ, hôm nay ba phụ tử các ngươi, ai cũng đừng hòng sống sót."

Hắn nghĩ đến lúc các tẩu tẩu trong nhà nghe thấy tin tức huynh trưởng c.h.ế.t trận, vì chưa thể nối dõi cho bọn họ mà hiện lên ánh mắt áy náy đó.

Hắn lại nghĩ tới mọi thứ này đều là độc phụ trước mắt một tay tạo thành, Mặc Cửu Diệp bèn hận đến mức đau thấu tim.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiết Bác vô cùng chói tai, sau khi Mặc Cửu Diệp châm chọc hoàng hậu xong, lại nhanh nhẹn cắt đứt đầu lưỡi của Tiết Bác.

Có lẽ là do Tiết Bác tuổi trẻ cường tráng, năng lực chịu đựng mạnh hơn Tiết lão tặc nhiều, mặc dù đau đến nỗi lăn lộn khắp mặt đất, cũng không có dấu hiệu ngất đi.

Mặc Cửu Diệp đổ dược vật trong bình lên vết thương mới của hắn ta, để hắn ta chịu đựng thêm một ít đau khổ.

Vết thương của Tiết Bác thối rữa từng chút dưới ánh mắt chăm chú của hoàng hậu, mức độ khiến người khác buồn nôn đó căn bản không thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ.

Tóm lại, hành động này của Mặc Cửu Diệp triệt để đánh sập chút ý chí còn lại của hoàng hậu. "Mặc... Mặc Cửu Diệp... Bổn cung biết hôm nay chắc chắn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, cho dù thế nào ngươi cũng từng là chiến thần của vương triều Đại Thuận, không cần phải ra tay tàn nhẫn với một nữ tử như ta nữa chứ?"

Cách khích tướng này căn bản không có tác dụng với Mặc Cửu Diệp.

"Ngươi tội ác chồng chất, còn muốn c.h.ế.t một cách yên lành, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.