Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1206



Còn Nam Thụy cũng luôn đi theo bên cạnh Nam Vũ, hiện nay hắn ta và hai huynh đệ Nam Vũ còn thân hơn huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu thân, dù sao cũng là người từng hoạn nạn chung.

Quan trọng nhất là, Nam Thụy không hề có ý nghĩ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bởi vậy trong lúc hai người tiếp xúc không tồn tại bất kỳ khúc mắc nào.

Như nhau, hắn ta cũng luôn lặng lẽ ủng hộ Nam Vũ.

Tình nghĩa giữa hai người chính là gây dựng từng tí trong khốn cảnh này.

Hai huynh đệ thấy Mặc Cửu Diệp đi ra, đồng đều tiến lên nghênh đón.

"Sự việc đều đã ổn thỏa chứ?"Nam Vũ nhẹ giọng hỏi.

Mặc Cửu Diệp trịnh trọng gật đầu: "Đều thỏa đáng rồi, nhưng tướng c.h.ế.t của mấy người hơi thảm, chỉ sợ còn phải gây thêm phiền toái cho Tam hoàng tử."

"Không sao, ta sớm đã nghĩ tới sẽ như vậy, đến lúc đó ta sẽ nói rõ với phụ hoàng, mấy người bọn họ tự biết nghiệp chướng nặng nề, đã tự vẫn trong phòng giam.

Dù sao c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn đều phải chết, cũng sẽ không có người tóm lấy cái c.h.ế.t của bọn họ không buông."

Nam Vũ vẫn rất có phần nắm chắc về việc này, mấy ngày nay hắn ta tiếp quản triều chính cũng đã phát hiện, những đại thần vốn trung lập tự nhiên không cần phải nói, Thuận Vũ Đế hạ chỉ, bảo bọn họ toàn bộ nghe theo mình, tất nhiên những người này sẽ không chùn bước làm theo.

Còn có người vốn nương nhờ Nam Kì, hiện giờ đã biết được thân phận thật sự của hắn ta, lại càng sẽ không gây nên điều gì.

Từng là người của phái hoàng hậu, phần lớn đều là cỏ đầu tường, loại người ngã theo chiều gió càng không đáng nhắc đến.

Quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ đều đang lo lắng chủ tử từng nương nhờ đã sụp đổ, khi nào thì ngọn lửa này sẽ đốt sang người mình. Đều đã tự thân khó bảo toàn, ai còn dám đứng ra nói vớ vẩn chứ, bọn họ hận không thể không hề có cảm giác tồn tại mới tốt.

Tóm lại, Nam Vũ không có gì phải lo lắng về chuyện này, chỉ cần không có ai tận mắt nhìn thấy Mặc Cửu Diệp ra tay với mấy người Tiết gia, quyền chủ động của những thứ khác đều sẽ nắm giữ ở trong tay hắn ta.

Mặc Cửu Diệp chân thành đa tạ một phen, mới trở lại phủ Thượng thư.

Trước mắt hắn và Hách Tri Nhiễm vẫn chưa có ý định rời khỏi kinh thành.

Một mặt là bọn họ muốn chờ sau khi Hách Thượng thư trình đơn từ quan lên triều đình, có thể theo bọn họ cùng nhau trở về Tây Bắc.

Mặt khác bây giờ ngọc tỷ còn nằm trong tay bọn họ, một khi Thuận Vũ Đế trọng chưởng đại quyền xong, lỡ như có nảy sinh khúc mắc với Nam Vũ, đến lúc đó, hắn còn có thể lại cho Nam Vũ một cái thuận nước giong thuyền.

Đương nhiên, hắn cũng hy vọng mình là đang buồn lo vô cớ, Nam Vũ có thể thành công kế thừa ngôi vị hoàng đế là điều hắn muốn nhìn thấy nhất, như vậy, bách tính của vương triều Đại Thuận mới có thể sớm có cuộc sống tốt đẹp.

Nếu đã quyết định tạm thời ở lại kinh thành quan sát hướng đi, Mặc Cửu Diệp định báo bình an cho gia đình trước.

Đêm hôm đó, Mặc Cửu Diệp viết một lá thư bảo Tiểu Bạch đưa đi Tây Bắc, để tránh người nhà lo lắng cho bọn họ.

Lần này hai người ở lại bèn đã trôi qua tám ngày.

Dù sao hiện nay tội danh của Mặc gia vẫn chưa được sửa lại án xử sai, vì không để tin tức nữ nhi và nữ tế ở kinh thành lộ ra ngoài, các nô bộc trong phủ Thượng thư bị đuổi đi cũng không có kêu người nào về.

Ngoài bữa sáng ra, ăn uống của Hách Thượng thư đều do nữ tế Mặc Cửu Diệp phụ trách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.