Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1210



Nam Vũ nào phải không hy vọng người Mặc gia có thể dẫn binh xuất chinh tiêu diệt Man Di, nhưng hắn ta là hảo bằng hữu thậm chí là huynh đệ tốt của Mặc Cửu Diệp, hắn ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chuyện này.

"Phụ hoàng, không giấu người, khi Mặc gia ở trên đường lưu đày, nhi thần có tình cờ gặp bọn họ.

Lúc bấy giờ nhi thần tận mắt nhìn thấy đám nữ quyến Mặc gia quần áo rách rưới, giống như một đám ăn mày, bị quan sai áp giải đi Tây Bắc.

Dọc theo đường đi, bọn họ chẳng những phải màn trời chiếu đất, còn phải thường xuyên đối mặt đảng hoàng hậu phái ra sát thủ truy sát.

Đổi lại là ai, gặp phải đãi ngộ bất công như vậy, chỉ sợ cũng sẽ trở nên nản lòng thoái chí.

Hơn nữa theo nhi thần được biết, Mặc gia ở Tây Bắc đã bắt đầu cuộc sống tự cung tự cấp của bách tính bình thường, có thể thấy, bọn họ đã triệt để thất vọng với triều đình."

Những lời này của Nam Vũ cũng không hoàn toàn là sự thật, lúc trước hắn ta gặp Mặc Cửu Diệp cũng không có nghèo rớt mồng tơi thảm thương như lời hắn ta nói, nhưng đối mặt với Thuận Vũ Đế, hắn ta chắc chắn phải nói như thế.

Mục đích nói như vậy chính là muốn để Thuận Vũ Đế sâu sắc thêm một ít nhận thức, để tránh ông ta nổi cơn thịnh nộ tiếp tục trị tội Mặc gia, như vậy thì mất nhiều hơn được.

Cả nhà Mặc gia hàm oan lưu đày, chịu tội nhiều như thế kia, đổi lại là ai cũng sẽ không còn muốn dốc sức vì triều đình.

Tuy trong miệng hắn ta nói với Thuận Vũ Đế như vậy, Nam Vũ lại không ngừng ý nghĩ khuyên Mặc Cửu Diệp nắm giữ ấn soái chinh phạt Man Di. Suy nghĩ là suy nghĩ, hắn ta cũng sẽ lựa chọn tôn trọng ý kiến của Mặc Cửu Diệp.

Hắn ta chỉ nghĩ hôm nay sau khi tảo triều, sẽ thẳng thắn trò chuyện với Mặc Cửu Diệp.

Nếu như đối phương có thể đồng ý tốt nhất, không thể đáp ứng hắn ta cũng sẽ triệt để từ bỏ suy nghĩ này.

Bị Nam Vũ nói như vậy, Thuận Vũ Đế cũng nhớ ra.

Ông ta cũng từng thấy trong hồ sơ khẩu cung của người Tiết gia, hoàng hậu và Tiết gia không chỉ một lần phái người đi ám sát Mặc Cửu Diệp.

Ông ta cũng ít nhiều hiểu rõ một ít tính tình của Mặc Cửu Diệp, gặp phải tình hình như vậy, cho dù là đổi lại là những người khác, e rằng cũng sẽ không bằng lòng dốc sức vì triều đình nữa.

Thuận Vũ Đế hiểu thì hiểu, nhưng vẫn không dự tính từ bỏ suy nghĩ để Mặc gia xuất chinh.

"Vũ nhi, sau đó trẫm lập tức đặt một đạo thánh chỉ sửa lại án xử sai Mặc gia, con phái một người đắc lực phụ trách chạy tới Tây cảnh truyền chỉ, ngoài ra, chuẩn bị thêm một số hậu lễ, coi như trẫm bồi thường Mặc gia.

Lần này trẫm chẳng những phải sửa lại tội danh của Mặc gia, còn muốn Mặc Cửu Diệp quan phục nguyên chức.

Không, chỉ đơn giản quan phục nguyên chức vẫn chưa được, trẫm còn muốn tăng quan tiến tước cho hắn ta.

Không đúng... Trước đó Mặc Cửu Diệp là nhất đẳng quốc công, tăng tiếp thì là vương hầu rồi..."

Lời nói phía sau, vẫn luôn là Thuận Vũ Đế ở đó lẩm bẩm.

Đương nhiên, điều này cũng thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ chân thật trong lòng ông ta.

Nam Vũ nhân cơ hội chen vào nói: "Ý của phụ hoàng là nếu Mặc Cửu Diệp đồng ý lĩnh binh trấn áp Man Di, người ngoài ban thưởng cho hắn ta ra, còn muốn phong hắn ta làm vương khác họ?” Từ khi vương triều Đại Thuận khai quốc cho tới nay, chỉ có một vị vương khác họ. Vương khác họ là có thể cha truyền con nối, hiện giờ Mặc Cửu Diệp đã có nhi tử, hắn không suy nghĩ cho mình, cũng phải ngẫm lại vì tiền đồ tương lai của nhi tử mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.