Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1215



Ta không tin, với sự khôn khéo của Nam Vũ, hắn lại không thể tính rõ được mất trong đó.

Hơn nữa, Tây cảnh phân chia ra cho chúng ta làm đất phong, cũng không phải bảo Thuận Vũ Đế cắt nhượng lãnh thổ, xem xét từ biểu hiện, Tây Bắc vẫn là do vương triều Đại Thuận quản hạt.

Khác biệt duy nhất chính là nơi đó có chủ nhân có thể kéo theo cuộc sống mới.

Có đất phong rồi, chúng ta còn có thể danh chính ngôn thuận nuôi binh, ai cũng không thể nói nên sai chỗ nào.

Huống hồ chúng ta cũng không có ý phản bội vương triều Đại Thuận, chỉ là muốn để cuộc sống của người trong nhà được bảo đảm nhiều hơn mà thôi.

Đương nhiên, lâu ngày, điều này cũng không loại trừ dẫn đến kiêng kị của một số thượng vị giả.

Nhưng cho dù là kiêng ky, e rằng cũng là chuyện của nhiều năm về sau.

Đến lúc đó, cánh chim của chúng ta đã hoàn toàn đầy đặn, huống hồ trong tay chúng ta lại nắm giữ loại vũ khí có lực sát thương cực mạnh này, mặc cho là ai, muốn đụng vào Mặc gia chúng ta, e là cũng chỉ có thể có tới không có về."

Ý của Hách Tri Nhiễm rất rõ ràng, Mặc gia ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn, chỉ cần các ngươi không đi làm những cất kết mờ ám kia, chúng ta cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì uy h.i.ế.p vương triều Đại Thuận.

Một khi triều đình nổi lên ý nghĩ gì không nên có, khi đó cánh chim Mặc gia bọn họ hoàn toàn đầy đặn, cho dù phản Đại Thuận ngươi thì đã sao?

Tất nhiên, đây cũng chỉ là một con đường lui mà Hách Tri Nhiễm nghĩ đến, trong suy nghĩ của nàng và Mặc Cửu Diệp, từ trước tới nay cũng không dự tính tạo phản.

Nhưng con người đều có giới hạn, giới hạn này chính là triều đình sẽ không nảy ý nghĩ gì không nên có với Mặc gia. Chỉ cần không có người đi đụng vào giới hạn này, bọn họ sẽ lựa chọn yên ổn sinh sống tại Tây Bắc, thậm chí còn có thể làm một lá chắn quan trọng chống lại Man Di xâm lấn ở Tây cảnh.

Mặc Cửu Diệp càng cảm thấy Hách Tri Nhiễm nói có lý.

"Nếu như vậy, chúng ta hãy trực tiếp nói rõ với Nam Vũ, tóm lại, chúng ta phải giữ thái độ không gò ép."

Đương nhiên Hách Tri Nhiễm cũng không hề muốn gò ép.

"Được, bây giờ chúng ta đi tìm hắn ta."

Nam Vũ thấy hai người quay lại, chợt có cảm giác mừng rỡ.

"Cửu công tử, Cửu phu nhân, các ngươi đồng ý rồi đúng không?"

"Tam hoàng tử, bọn ta có thể cân nhắc chuyện này, điều kiện tiên quyết là phải đáp ứng bọn ta một điều kiện."

"Cửu công tử mau nói điều kiện gì, đừng nói một điều kiện, chỉ cần ngươi có thể quay về, mười điều kiện đều được."

Lần đầu tiên Nam Vũ ở trước mặt hai người tỏ vẻ mất bình tĩnh như thế, có thể thấy tâm lý khát khao tìm kiếm nhân tài của hắn ta.

Mặc Cửu Diệp mỉm cười nói: "Ta cũng không vòng vo với Tam hoàng tử, hơn nữa điều kiện cũng chỉ có một.

Vừa rồi Tam hoàng tử nói, nếu Mặc gia ta quay lại triều đình, có thể cho vương vị.

Việc này ta không có ý kiến, nhưng điều kiện tiên quyết là, ta dự định lấy khu vực Tây Bắc làm đất phong, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu này của ta, phụ tử Mặc gia sẽ lập tức mặc giáp ra trận."

Chuyện đã tới bước này, Nam Vũ cầm quyền, Mặc Cửu Diệp bèn không định cố ý che giấu tin tức nam nhi Mặc gia đều còn sống ở trước mặt hắn ta.

Trước khi hắn mở miệng nói chuyện lấy Tây Bắc làm đất phong với Nam Vũ, hắn cơ bản đã có mười phần nắm chắc đối phương có thể đồng ý. Đến lúc đó, phụ tử Mặc gia có một người tính một người đều sẽ bước ra, thay vì tới khi đó mới nói, chi bằng để Nam Vũ biết sớm hơn, cũng có thể tỏ ra thành ý của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.