Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1227



"Ta dự định sau khi Tam đệ đăng cơ, mọi thứ đâu ra đấy bèn rời khỏi, mẫu thân một mình ở Tây Bắc, nhất định sẽ nhớ nhung ta, lão nhân gia đã lớn tuổi, lúc còn trẻ chưa từng hưởng phúc gì, già rồi không thể để lòng của bà ấy không yên nữa."

Nếu Nam Thụy không nói nhiều như vậy, Nam Vũ chắc chắn sẽ giữ hắn ta ở lại kinh thành phụ tá mình.

Hắn ta vô cùng quý trọng tình cảm huynh đệ với Nam Thụy.

Nhưng hắn ta cũng không muốn vì nguyên nhân của mình mà ngăn cản huynh đệ đi tận hiếu.

"Xem ra, trong sách nói cũng không hề sai, hoàng đế của các triều đại, cuối cùng đều trở thành người cô đơn lẻ loi."

Thấy Nam Vũ nói thương cảm, Nam Thụy võ nhẹ bả vai của hắn ta.

"Tam đệ yên lòng, tình nghĩa giữa đệ, ta và Cửu công tử không phải chỉ đơn giản nói thôi như thế kia, là cùng chung hoạn nạn bước tới mà.

Một khi bên đệ cần bọn ta, bọn ta nhất định sẽ không chùn bước đến giúp đỡ."

Thật ra, Nam Thụy nói bọn ta sẽ không chùn bước đến giúp đỡ, chứ không phải nói một mình ta, là bao hàm một ít lòng riêng.

Từ nhỏ, ngoài mẫu phi ra, hắn ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thân gì ở chỗ những người khác, có thể nói Nam Thụy là hết sức khát vọng tình thân.

Tuy hắn ta và Nam Vũ không phải do một mẫu thân sinh đẻ, nhưng đều có cảm giác vừa gặp đã quen.

Nam Thụy nói những lời này, chính là muốn trước khi rời khỏi kinh thành, giúp huynh đệ thêm một lần.

Nếu như Mặc Cửu Diệp không phản bác lời của hắn ta, thì đồng nghĩa đối phương đã ngầm thừa nhận, cũng tương đương người sau gián tiếp bày tỏ lập trường với Nam Vũ. Mặc Cửu Diệp xác thực không có phản bác, nhưng trong lòng lại không phải như suy nghĩ của Nam Thụy.

Mặc gia đã từng bị triều đình hãm hại, không thể nào lại vì chút nghĩa khí trong lòng làm ra chuyện gì có thể sẽ tổn thương người nhà.

Sở dĩ hắn không tỏ rõ thái độ, là đã có tính toán của mình.

Nếu Nam Vũ thật sự trở thành thiên cổ nhất đế giống như trong lịch sử ghi chép, tin tưởng năng lực của bản thân hắn ta chắc chắn tài giỏi, cho dù không có Mặc gia tương trợ, hắn ta cũng sẽ ngồi vững vị trí kia.

Huống hồ, bên trong lịch sử ghi chép đã không còn sự tồn tại của Mặc gia, cho nên nói, trong lòng của hắn, sau khi giải quyết xong nguy cơ trước mắt, đối với Nam Vũ, Mặc gia đã là tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Mà bản thân hắn cũng không quên ước nguyện ban đầu, làm Trấn Tây Vương, chỉ là hy vọng Mặc gia có thể có một mảnh lạc thổ thuộc về mình.

Nam Vũ cũng biết rõ ý trong lời nói của Nam Thụy, hắn ta cũng cảm thấy Mặc Cửu Diệp không phản bác, chính là ngầm thừa nhận, vì lấy ra thành ý của mình, hắn ta lập tức tỏ rõ lập trường.

"Cửu công tử yên lòng, Nam Vũ ta nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần một ngày có ta, ắt sẽ bảo vệ Mặc gia không lo âu."

Mặc Cửu Diệp cũng chỉ là nghe lời này như thế kia thôi, ngoài để người trong nhà có thể an cư lạc nghiệp ra, hắn cũng không muốn yêu cầu xa vời nhiều hơn.

Đối mặt với đề tài mà mình không muốn nói lắm, Mặc Cửu Diệp cũng chỉ ơ mơ cho qua....

Nếu không phải sự việc đột ngột xảy ra biến hóa, Mặc Cửu Diệp cần gấp rút chạy về Tây Bắc tiếp chỉ, hắn và Hách Tri Nhiễm sẽ đợi cho Hách Thượng thư thuận lợi từ chức rồi cùng nhau trở về.

Kết quả kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, lúc này bọn họ chắc chắn phải quay về. Bọn họ có đại G, trên đường sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhưng người khác không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.