Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1246



Mặc Cửu Diệp trực tiếp dặn dò Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải.

"Hai vị thúc thúc, hôm nay ta mới tiếp nhận đất phong, lập tức lại phải xuất chinh, toàn bộ việc ở nơi này bèn nhờ hai người đi xử lý.

Ta hy vọng khi ta trở về, có thể thấy một sự thay đổi rõ rệt."

Cho dù Mặc Cửu Diệp không nói chuyện này, hai người cũng biết phải làm như thế nào.

"Xin Vương gia yên lòng, bọn ta nhất định dốc hết sức làm."

Mặc Cửu Diệp gật đầu.

"Tốt, gặp khó khăn gì có thể đến nhà hỏi phụ thân ta để quyết định."

Thật ra, Mặc Cửu Diệp cũng không phải hoàn toàn không có người dùng.

Hách Tử Minh tài văn chương giỏi giang, lại từ nhỏ học tập đạo trị quốc, nếu giao vị trí tri phủ cho hắn ta thì cũng hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

Tuy nhiên hắn tương đối hiểu rõ Hách Tử Minh, người ta không có hứng thú gì với con đường làm quan, một lòng chỉ muốn chuyên nghiên cứu y thuật.

Trong khoảng thời gian hắn và tức phụ đi kinh thành, Hách Tử Minh đã mua cửa tiệm ở trong thành, chỉ chờ mọi thứ chuẩn bị xong xuôi bèn khai trương.

Hắn không thể vì chuyện của mình mà trói buộc đại cửu ca vào một vị trí hắn ta không thích.

Bởi vậy, khi Mặc Cửu Diệp suy nghĩ về người có thể sử dụng, trực tiếp xé bỏ Hách Tử Minh.

Tiếp theo chính là lão nhạc phụ thân thiết của hắn, tuy Hách Thượng thư vẫn chưa tới Tây Bắc, nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn.

Năng lực quản lý của Hách Thượng thư không phải người bình thường có thể so sánh đâu, nhưng dù sao cũng phải hỏi thử ý của lão nhân gia mới được. Cũng không thể khuyên người ta từ chức quan, sau đó tới nơi này giúp hắn quản lý đất phong chứ?

Dù sao Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cũng là người hắn tín nhiệm, trước mắt bọn họ cũng không thể rời khỏi nơi này.

Đợi sau này Nam Vũ lật lại án cho hai người, là đi hay ở đều tùy ý nguyện của bọn họ.

Dù sao đến lúc đó thì cũng sẽ là thời gian rất lâu về sau, hắn tin tưởng phía dưới cũng đào tạo ra được một số người có thể dùng.

Huống hồ huynh trưởng trong nhà đông đảo, đặc biệt là Ngũ ca, làm việc vững vàng có chừng mực, để hắn ta quản lý những thứ này cũng không quá đáng.

Đương nhiên, những điều này đều là sự việc mà sau này hắn cần suy nghĩ, trước mắt chuyện hắn muốn làm chính là lập tức dẫn người chạy tới chiến trường.

Quan viên đi theo tri phủ còn quỳ ở đó, Mặc Cửu Diệp lườm bọn họ nói: "Bổn vương không cần các ngươi tặng lễ vật gì, các ngươi có thể làm đúng việc trên vị trí của mình, chính là lễ vật tốt nhất tặng cho bổn vương."

Sau đó hắn xua tay: "Các ngươi đều đứng dậy đi, hãy mang những thứ này về, nếu cảm thấy mình nhiều của cải, có thể dùng để cứu tế các bách tính ăn không đủ no."

Những quan viên kia vốn tưởng rằng, sau khi Trấn Tây Vương xử trí tri phủ thì sẽ khai đao với bọn họ, ai ngờ, người ta cứ như thế nhẹ nhàng buông tha bọn họ.

Nhìn lại những lễ vật do mình mang đến, còn có điều gì đáng do dự chứ?

Sau khi trở về tức khắc sắp xếp, tiến hành cứu tế những người dân có cuộc sống khó khăn.

Trước mắt thu xếp xong sự việc đơn giản, đám nữ quyến Mặc gia cũng xôn xao chạy ra ngoài tiễn đưa nam nhân.

Hách Tri Nhiễm ôm Trụ Nhi trong lòng, Mặc lão phu nhân bế Minh Châu.

Hai người cùng đi tới trước mặt Mặc Cửu Diệp.

Hách Tri Nhiễm kéo bàn tay nhỏ bé của Trụ Nhi, làm thành dáng vẻ chào hỏi với Mặc Cửu Diệp. "Trụ Nhi, con nói với phụ thân, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ cha khải hoàn trở về."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.