Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1247



Có vẻ như Trụ Nhi nghe hiểu lời của mẫu thân, trừng mắt tròn xoe nhìn về phía Mặc Cửu Diệp, đồng thời còn phát ra tiếng ê a, sau đó nở nụ cười với Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp tiến lên giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Trụ Nhi: "Nhi tử, cha đi đánh giang sơn cho con, sau này chức trách bảo vệ giang sơn này bèn giao cho con."

Nhìn bề ngoài, Mặc Cửu Diệp là đang ghẹo Trụ Nhi trước mặt mọi người, thật ra trong lòng hắn xác thực suy nghĩ như vậy.

Lúc trước hắn đồng ý làm Trấn Tây Vương này với Nam Vũ, vì có đất phong ban cho chỉ là một nguyên nhân trong số đó.

Hắn là một người phụ thân, hắn xác thực muốn để lại một ít gì đó cho tôn tử đời sau.

Bởi vậy, hắn đồng ý làm Trấn Tây Vương này, hai điều kiện này xem như là lý do thiếu một cũng không được.

Mặc lão phu nhân cũng đang bế Minh Châu đi tới.

Minh Châu nhìn thấy phụ thân bèn cười đến nỗi mặt mày cong lại, sau đó cũng học theo dáng vẻ của ca ca, e a giống như đang từ biệt phụ thân.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy hai oa oa đáng yêu, mềm lòng tới mức rối tinh rối mù.

Hắn không nỡ sờ người này lại sờ người kia.

Còn có một đám bá phụ của hai nhóc, tuy không tương tác với tiểu điệt tử và tiểu điệt nữ giống như Cửu đệ, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người, trong lòng mềm nhũn.

Trước khi nam nhi Mặc gia ra chiến trường, đối với các nữ quyến Mặc gia, ngoài Hách Tri Nhiễm ra, tình cảnh chia tay với người nhà đã không phải lần đầu tiên.

Giờ phút này nỗi lo âu trong lòng bọn họ đã không thể hình dung bằng ngôn ngữ.

Tuy trượng phu của bọn họ đều còn sống, nhưng ngày trước khi nghe thấy tin tức bọn họ c.h.ế.t trận, đau khổ tột cùng đó vẫn khiến bọn họ cảm thấy lồng n.g.ự.c khó chịu. Mặc lão phu nhân cũng vậy, bà chẳng những trải qua nỗi đau mất chồng, còn từng trải vô số nỗi đau mất con.

Hôm nay nhìn mấy nhi tử cùng nhau xuất chinh, trái tim của bà đều đang rỉ máu.

Lão nhân gia giao Minh Châu trong lòng cho đại nhi tức bên cạnh, bản thân bà đi tới gần mấy nhi tử.

"Nam nhi Mặc gia ta không có kẻ hèn nhát, nương cũng biết các con không sợ sống chết, nhưng lần này các con nhất định phải toàn vẹn trở về cho ta, một người cũng không được thiếu, bằng không ta sẽ coi các con là con bất hiếu."

Bà vừa dứt lời, không chỉ các nữ quyến Mặc gia rơi nước mắt, mà kể cả những hán tử sắt thép này cũng không nhịn được đỏ hoe vành mắt.

Tình cảnh này thật sự khiến người khác khó khống chế, mặc dù trong lòng bà biết rõ, lần này nam nhi Mặc gia xuất chinh mang theo nhiều đồ bảo vệ tính mạng như thế kia, nhưng vẫn hơi lo lắng cho bọn họ.

Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai cũng không dám đảm bảo sẽ không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hách Tri Nhiễm nắm lấy Mặc Cửu Diệp, hai mắt sướt mướt nói: "Phu quân, ta và hai hài tử chờ chàng bình an trở về."

Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng không lo được nhiều nữa, trước mặt nhiều người như thế kia, ôm cả Hách Tri Nhiễm và Trụ Nhi vào lòng mình.

"Nàng yên lòng, hiện nay phu quân nàng nhà có kiều thê, lại con cái song toàn, cái mạng này không nỡ tùy tiện đưa cho người khác đâu."

Hách Tri Nhiễm nhẹ nhàng đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn.

"Tóm lại, chàng tuyệt đối không được lơ là."

Nàng chỉ vào một túi đen hẹp dài mà Mặc Cửu Diệp đang treo trên chiến mã.

"Đạn của s.ú.n.g b.ắ.n tỉa này đầy đủ, khi có thể lợi dụng thì đừng đi mạo hiểm."

"Ta biết, bắt giặc hãy bắt vua trước, ta sẽ lợi dụng thỏa đáng." Dù sao ở trong lòng Hách Tri Nhiễm, so với mạng của phu quân, s.ú.n.g ngắm bị lộ cũng không sao cả...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.