Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 138



Kết quả, hắn ngạc nhiên phát hiện bộ quần áo dính đầy bụi đất của Hách Tri Nhiễm, lúc này mặc dù vẫn chằng vá chằng đụp, nhưng lại trở nên rất sạch sẽ.

Hơn nữa, mái tóc vốn hơi bết đầu của nàng cũng trở nên bóng mượt, thoang thoảng còn có mùi hương nhàn nhạt.

Hách Tri Nhiễm thấy Mặc Cửu Diệp cứ nhìn chằm chằm mình, tưởng mình có vấn đề gì.

Hai tay nàng theo bản năng sờ lên mặt mình, rồi hỏi.

"Sao vậy? Ta có gì không ổn sao?"

Vì lo lắng cho Mặc Cửu Diệp mãi không về, nên nàng đã quên mất việc mình đã tắm rửa trong không gian.

"Nàng giặt quần áo rồi ư?"

Mặc Cửu Diệp còn muốn hỏi, có phải nàng đã tắm rửa không.

Tuy nhiên, với tính tình kiêu ngạo của hắn, hỏi một người phụ nữ có tắm rửa hay không có vẻ hơi khó xử.

Bị hỏi như vậy, Hách Tri Nhiễm mới để ý đến sự thay đổi của mình.

Vừa rồi quả thực là nàng đã bất cẩn, chỉ nghĩ tắm rửa sạch sẽ sẽ dễ chịu hơn, nhưng lại quên mất rằng sẽ bị người khác nghi ngờ.

"Chàng đi làm việc, ta không ngủ được nên đã giặt sơ qua."

Tuy lý do có hơi miễn cưỡng, nhưng Hách Tri Nhiễm cũng chỉ có thể nói vậy.

Lần này Mặc Cửu Diệp không định bỏ qua cho nàng.

"Quần áo của nàng chưa đến một đêm đã khô hết rồi ư?"

"À... Ta vẫn treo quần áo ở cửa sổ phía sau, nơi đó thông gió tốt, trước khi chàng về đã khô gần hết rồi."

Thấy Hách Tri Nhiễm giải thích miễn cưỡng, Mặc Cửu Diệp biết rằng điều này chắc chắn có liên quan đến bí mật lớn của nàng.

Nghĩ đến đây, hắn không hỏi thêm nữa.

Ai bảo lúc đầu hắn đã hứa với nàng là sẽ không tìm hiểu bí mật của nàng.

Mặc dù trong lòng đã tò mò đến cực điểm, nhưng cũng chỉ có thể bỏ qua.

"Cớ của nàng cũng tạm được, lừa gạt nương và các tẩu tử hẳn là không thành vấn đề"

Hách Tri Nhiễm biết, Mặc Cửu Diệp đang nhắc nhở mình, đồng thời cũng nói cho nàng biết, những lời nàng nói, người ta căn bản không tin.

Nàng cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ hồ đồ.

"Ta đâu có nói dối, nếu người khác hỏi thì ta cũng trả lời như vậy."

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô của quan sai.

"Tất cả mau dậy, ăn sáng xong thì tiếp tục lên đường."

Hai người trong phòng nhìn nhau ăn ý, Mặc Cửu Diệp chỉnh lại quần áo nằm trở lại giường, Hách Tri Nhiễm thì mở cửa đi ra ngoài.

Ban đầu tưởng rằng hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra, mọi người ăn sáng xong sẽ tiếp tục lên đường.

Nhưng không ngờ, Hà gia lại khóc lóc thảm thiết.

Hóa ra là Hà Lượng không chống đỡ được, khi người nhà chuẩn bị đút cho hắn ta ăn vài chiếc bánh bao đen thì phát hiện hắn ta đã tắt thở.

May mắn là Hà Minh đã thoát khỏi nguy hiểm, để lại cho Hà gia một đứa con trai.

Nghe được tin này, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đều có chút nghi ngờ.

Mặc Cửu Diệp trầm giọng nói: "Ta ra tay có chừng mực, Hà Lượng không thể c.h.ế.t được."

"Hôm qua ta cũng đã quan sát vết thương của họ, tuyệt đối không đến mức nghiêm trọng đến mức tử vong." Hách Tri Nhiễm vừa nói vừa suy tư, dường như đã có một phỏng đoán không hay. Mặc Cửu Diệp cũng nặng lòng, cả hai đều cảm thấy cái c.h.ế.t của Hà Lượng chắc chắn có điều khuất tất.

Để xác minh phỏng đoán trong lòng, Hách Tri Nhiễm định đến Hà gia xem thử.

Hiện tại, các quan sai đều có ấn tượng tốt với nàng, cũng sẽ không hạn chế hành động của nàng.

Hách Tri Nhiễm rất thuận lợi đến được túp lều cỏ nơi Hà gia sinh sống.

Lúc này, Bành Vượng dẫn theo vài tên quan sai cũng ở đó, định xử lý hậu sự rồi tiếp tục lên đường.

Hách Tri Nhiễm nghĩ, nếu nàng đột nhiên tiến lên xem xét t.h.i t.h.ể Hà Lượng, chắc chắn sẽ bị Hà gia từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.