Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 142



Trong phòng trình diễn một màn “đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn”, bên ngoài sai nha đã kêu gọi mọi người chuẩn bị lên đường.

Các tẩu tử đã sớm thu thập toàn bộ đồ vật xong xuôi, có người cõng lều trại, còn có người cõng chăn mới mua hôm qua.

Lương thực, rau dưa cùng chảo sắt lớn và đồ vật linh tinh, hôm qua Hách Tri Nhiễm đã làm chủ phân cho nhà họ Phương và nhà Tạ một phần, vật phẩm nhà ai nhà đó tự mang theo.

Khi Bành Vượng dậy sớm đã nói thân thể của mình đã hồi phục hoàn toàn, nên không hề chen chúc với Mặc Cửu Diệp trên xe ván gỗ.

Bởi vậy, người nhà họ Mặc bỏ những dụng cụ nhà bếp và đồ ăn toàn bộ đặt ở một bên xe ván gỗ, một nửa để lại cho Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp nghĩ đến Hà Lượng c.h.ế.t thê thảm, vì đảm bảo an toàn, không tính toán tiếp tục nằm trên ván xe gõ.

Hắn để Hách Tri Nhiễm đỡ, đi ra khỏi phòng.

Nữ quyến nhà họ Mặc đều biết Mặc Cửu Diệp chỉ giả vờ bị thương, mặc dù như vậy, khi các nàng nhìn thấy Mặc Cửu Diệp bước ra khỏi phòng cũng bị dọa cho ngây cả người.

Ngại vì còn có người ngoài ở đây, trong lòng mọi người đểu hiểu rõ mà không hỏi thẳng ra miệng.

Ngược lại là Bành Vượng kinh ngạc đi đến.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi đừng có cậy mạnh, chỉ một ngày hôm qua ta không nhìn thấy ngươi, hiện ngươi có thể đi lại rồi?"

Mặc Cửu Diệp cố gắng làm biểu cảm của mình trở nên như hòa một chút.

"Cơ thể ta rắn chắc, phu nhân lại chăm sóc chu đáo, lên đường chắc hẳn không thành vấn đề". Vừa nói chuyện, hắn đồng thời nhìn vê phía phương hướng người nhà họ Hà.

"Nghe nói Hà Minh bị thương càng nghiêm trọng hơn, vì không để chậm trễ tiến độ lên đường, ta và phu nhân thương lượng đem xe ván gỗ này cho bọn họ mượn đẩy mấy ngày".

Nghe vậy, trong lòng Hách Tri Nhiễm tổng xỉ vả Mặc Cửu Diệp một trận.

Người nam nhân này thật đúng là đủ đen tối, muốn dùng người ta làm người chịu tội thay mình để thu hút mục tiêu thì thôi, còn bớt được cả nhân lực đi đẩy xe nhà họ Mặc.

Chiêu này của hắn quả thật là một công đôi việc.

Nghĩ đến người nhà họ Hà làm những chuyện trước đây, Hách Tri Nhiễm không có một chút đồng tình với bọn họ, thậm chí còn có cảm giác thống khoái.

Nhà họ Hà và nhà họ Mặc vốn có thù oán sâu nặng, không có khả năng chỉ vì Mặc Cửu Diệp đem xe ván gỗ nhường cho Hà Minh mà tiêu tan toàn bộ ân oán cũ.

Nhưng mà lấy hoàn cảnh nhà họ Hà trước mắt xem, xác thực cần có chiếc xe ván gỗ này.

Thấy Bành Vượng cũng không hề phản đối, Hà Chí Xa ngay cả lời cảm ơn cũng không nói, lập tức tiến lên đẩy xe ván gỗ rời đi.

Mặc Hàm Nguyệt ngơ ngác không hiểu nguyên do, nhìn trên xe ván gỗ còn nhiều đồ vật của nhà mình như vậy thì cực kỳ sốt ruột.

"Cửu ca, trên xe còn có đồ vật nhà chúng ta đó, vạn nhất bị người lấy trộm thì làm sao bây giờ?"

Mặc Cửu Diệp không thay đổi sắc mặt trả lời: "Không sao, có nhiều quan sai ở đây như vậy, ai dám lấy trộm đồ vật của người khác".

Hắn còn chưa nói dứt lời, Hà Chí Xa tức giận đến mức xém chút thì hất toàn bộ đồ trên xe xuống đất.

Nhưng mà, ông ta nỗ nực kiềm chế lửa giận trong lòng.

Nếu như ông ta làm như vậy, thực sự có thể xả sự bực tức trong lòng, nhưng Hà Minh phải làm sao bây giờ? 

Trong nhà ngoại trừ nữ quyến chính là hài tử, còn có bản thân ông ta một người nam nhân tay không thể xách vai không thể khênh, làm sao có thể nâng Hà Minh cường tráng di chuyển được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.