Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 158



“Ai u... Vợ chồng son hai người thật là hài hòa”.

Nghe thế, Mặc Cửu Diệp lập tức đỏ mặt.

Hắn muốn dừng việc xoa bóp, chờ những người này đi rồi mới lại tiếp tục, nhưng thấy bộ dạng hưởng thụ kia của Hách Tri Nhiễm, hắn lại luyến tiếc.

Vì thế, hai bàn tay to chỉ đặt trên vai Hách Tri Nhiễm, nhất thời không có động tác.

Hách Tri Nhiễm không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, huống chi, nàng cũng không nhìn thấy được Mặc Cửu Diệp đang ngại ngùng.

"Đang thoải mái mà, đừng dừng lại nha!".

Lúc này Mặc Cửu Diệp mới hoàn hồn, đỏ mặt tiếp tục phục vụ tức phụ.

Cơ thể Hách Tri Nhiễm tiếp tục cảm nhận được sự thoải mái, lúc này mới nhìn về phía Bành Vượng.

"Bành đại nhân đến đây có việc gì vậy?"

"À, mới vừa rồi ta cho người đi thu toàn bộ t.h.i t.h.ể bầy sói, vừa đủ 50 con, không hơn không kém.

Ta nghĩ, đám sói này đa số là do hai vợ chồng ngươi đánh chết, liền đến đây hỏi xem các ngươi tính toán xử lý như thế nào".

Hách Tri Nhiễm bộ dạng như bừng tỉnh, nếu không phải Bành Vượng nhắc đến, kém chút nữa nàng đã quên mất chuyện g.i.ế.c sói đêm qua.

Nghe thấy Bành Vượng hỏi nàng cách thức xử lý, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý vênh váo đắc ý quên mất thân phận hiện giờ của mình.

Đây là Bành Vượng người ta làm người không tệ, suy xét đến ý nguyện của bọn họ.

Nếu đổi lại thành quan sai lòng dạ hiểm độc, người ta sẽ không quan tâm sói là do ai đánh chết, chính bản thân mang vào trong thành bán lấy bạc không sướng hơn sao?

Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không hề đảo khách thành chủ mà chỉ hỏi lại: "Bành quan gia có tính toán gì không?”

Bành Vượng buông tay nói lời thật lòng.

"Nếu là trước đây, đánh c.h.ế.t nhiều sói như vậy, ta cũng không suy xét là công lao của ai, cứ nhanh nhanh chóng đem vào thành đổi lấy bạc".

Lời này vào tai Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp, cũng đã đủ thật lòng.

Nói trắng ra, chính là bọn họ là phạm nhân lưu đày kiếm ăn dưới tay đám quan sai mà thôi. Bành Vượng có thể nói thẳng những lời này với bọn họ, đã nói lên rằng hắn ta không coi bọn họ là phạm nhân mà đối xử.

Người như vậy, đáng giá thâm giao.

Kỳ thật, trong lúc Bàng Vượng hỏi ra vấn đề này, trong lòng Hách Tri Nhiễm cũng nảy ra một cái kế hoạch.

Hiện tại hiểu được tâm tư của Bành Vượng, nàng cũng không hề giữ lại.

"Bành quan gia, cho dù các ngươi mang sói vào trong thành đổi bạc, sợ là cũng không đổi được bao nhiêu đúng không?"

Bành Vượng gật đầu: "Thời điểm năm trước, trên đường chúng ta đánh c.h.ế.t 2 con sói hoang, mang vào trong thành bán, người ta ra giá một lượng bạc một con”.

Hách Tri Nhiễm nhướng mày: "Ngươi mang sói đưa đến cửa hàng da đúng không?”

"Ừ, ông chủ cửa hàng da nói, thịt sói không ai ăn, chỉ tính giá thu mua da lông".

Kỳ thực, Bành Vượng cảm thấy một lượng bạc một con sói đã rất tốt, dù sao bạc tự có, hắn ta không chê ít.

Huống chỉ, đêm qua đánh c.h.ế.t nhiều sói hoang như vậy, một con một lượng, còn có thể đổi được năm mươi lượng đó.

Hắn ta đây thương thương lượng, một phần xuất phát từ việc tôn trọng hai người, một phương diện khác là tính toán nếu như bọn họ đồng ý với đề nghị của chính mình, hắn ta sẽ nhắc đến việc phân chia bạc kiếm được.

Nhưng xem thái độ của Hách Tri Nhiễm, có vẻ như nàng không tán thành việc đem sói hoàng cầm tới đổi bạc ở hàng thuộc da.

"Nếu như ta có biện pháp khiến cho đám sói này càng thêm đáng giá, Bành quan gia có nguyện ý không?”

"Chuyện này sao ta có thể không muốn". Bành Vượng không hề nghĩ ngợi trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.