Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 209



Trên thực tế, Hách Tri Nhiễm không sợ bệnh dịch. Kiếp trước nàng đã sáng chế ra một loại thuốc đặc trị để chống lại bệnh dịch, chỉ cần tình trạng người nhiễm bệnh không đạt đến mức độ tổn thương nội tạng, nàng có thể chữa khỏi bệnh bằng thuốc.

Thật không may, trước khi nàng có thể thông báo tin tốt này, thì nàng đã vô tình du hành xuyên thời gian. Cứ nghĩ là nó vô dụng rồi, điều bất ngờ là không lâu sau khi nàng đến đây, loại thuốc đặc trị bệnh dịch đã phát huy tác dụng.

Mặc dù trong không gian của nàng không có dược liệu chữa bệnh dịch hạch, nhưng vẫn có thể mua mọi thứ trong trung tâm mua sắm Taobao, nên không cần phải lo lắng, vấn đề duy nhất là làm thế nào những dược liệu đó sẽ được tiếp xúc với ánh sáng trong hang động.

Mặc Cửu Diệp đi đến bên cạnh nàng, lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Ánh mắt của Mặc Cửu Diệp rất chân thành: “Chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên, cùng nhau vượt qua.”

Hách Tri Nhiễm thấy lời nói của mình không thể ngăn cản Mặc Cửu Diệp tham gia nên nàng vui vẻ nhận lời đồng hành của hắn. Đồng thời, nàng vô thức kế xiết c.h.ặ.t t.a.y lại để trấn an Mặc Cửu Diệp.

Lưu Lí Chính lại cầu xin: "Nữ thần y, làm ơn hãy giúp đỡ." Vừa nói hắn vừa quay đầu nhìn những người trong thôn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hách Tri Nhiễm lại nhắc nhở: "Ta đề nghị ngươi tạm thời hãy giữ bí mật về bệnh dịch, nếu không sẽ gây hoảng loạn cho mọi người, tới đó lại càng nghiêm trọng. Ngoài ra, bây giờ tất cả mọi người tại đây đều có nguy cơ bị nhiễm phải bệnh, để không ảnh hưởng đến nhiều người hơn, không ai được phép rời khỏi hang động nếu không có sự cho phép của ta. Nếu ngươi làm được những gì ta nói, ta sẽ tìm cách giúp các ngươi chữa trị."

Nghe Hách Tri Nhiễm nói rằng nàng sẽ tìm biện pháp chữa trị, Lưu Lí Chính dường như nhìn thấy một tia hy vọng. Hắn gật đầu liên tục và chắc chắn nói: "Nữ thần y yên tâm, ta nhất định sẽ không để lộ chuyện này." Có sự đảm bảo của Lưu Lí Chính, Hách Tri Nhiễm từ không gian của mình lấy ra một khối kim bạc. Hiện tại, nàng không chuẩn bị được thuốc để chữa dịch hạch nên chỉ có thể dùng phương pháp tạm thời là châm cứu để ngăn chặn tình trạng của Lí Thiết Trụ trở nên tồi tệ hơn.

Nhìn nàng khéo léo đ.â.m từng chiếc kim bạc vào một số huyệt đạo của Lí Thiết Trụ, Mặc Cửu Diệp yên lặng ở bên cạnh nàng. Một phần tư giờ trôi qua, hô hấp của Lí Thiết Trụ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ là người vẫn mê man như vậy, vẫn chưa tỉnh lại. Hách Tri Nhiễm cất kim đi rồi nói với nương tử của hắn:

"Trong khoảng nửa giờ nữa hắn sẽ tỉnh lại."

Nương tử Lí gia cảm tạ nàng rất nhiều và nghĩ Lí Thiết Trụ vẫn ổn: "Đa tạ đại phu đã cứu mạng."

Hách Tri Nhiễm vốn muốn nói với nàng rằng Lí Thiết Trụ chỉ tạm thời an toàn, chưa thực sự thoát khỏi vòng nguy hiểm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của nàng ta, thật không nỡ nói ra.

Hơn nữa, Hách Tri Nhiễm tin rằng không cần thiết phải cách ly tất cả mọi người vào lúc này, tất cả mọi người đều đã tiếp xúc với hắn. Nói trắng ra, nếu tất cả mọi người có mặt không kịp thời uống thuốc phòng bệnh, đều có thể bị nhiễm bệnh dịch hạch.

Hách Tri Nhiễm đứng dậy, trịnh trọng kéo Mặc Cửu Diệp đến cửa hang: "Ta cần chàng giúp."

Mặc Cửu Diệp biết rằng tình hình lúc này rất cấp bách, tất cả những gì hắn có thể làm là toàn lực phối hợp: "Chỉ cần nói cho ta biết nàng cần ta làm gì."

Hách Tri Nhiễm giải thích ngắn gọn những gì bằng giọng chỉ có hai người nghe được. Mặc Cửu Diệp không chút do dự gật đầu: "Được rồi, ta sẽ nói chuyện này với Bành ca ngay bây giờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.