Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 212



“Đệ à, đã thu thập được thảo dược không?” Đây là hy vọng duy nhất để mọi người sống sót.

“Đã hái được.” Mặc Cửu Diệp trầm giọng.

Khi đến gần hai người, không còn chỗ để giải thích, Bành Vượng cầm lấy thảo dược trong tay Hách Tri Nhiễm, chỉ vào hang động nơi người dân trong thôn sinh sống: “Ta nhìn thấy có người mang một chiếc nồi sắt lên núi, có thể dùng nó để nấu thuốc.”

Bành Vượng không thể chờ được nữa, hắn chỉ mong mau chóng có thuốc để người kia có thể khỏi căn bệnh tàn ác kia.

Khi họ cầm thảo dược đi vào hang động, Lưu Lý Chính lo lắng nói với Hách Tri Nhiễm rằng sau khi họ rời đi, lại xuất hiện thêm vài người nhiễm bệnh. Triệu chứng hiện tại vẫn dừng lại ở giai đoạn sốt và nôn mửa.

Không nghi ngờ gì nữa bệnh đã bắt đầu lây lan, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng sai Lưu Lý Chính cho người đặt chiếc nồi lớn lên đống lửa than, chuẩn bị sắc thuốc.

Tuy nhiên có một vấn đề mới phát sinh... không có nước...

Dù sao thì Lưu Lý Chính sinh ra và lớn lên ở đây, hắn ta khá hiểu rõ hoàn cảnh địa hình ở khu vực này: "Đi lên cao một chút, trên đó có một con suối, ngươi có thể tới đó lấy nước."

Tuy nhiên, hiện giờ bên ngoài trời tối đen, mưa như trút nước nên làm cách nào để đến đó trở thành một vấn đề lớn. Lúc này trong lòng Bành Vượng cấp bách nhất chính là phải sống sót: "Ta sẽ dẫn người đi lấy nước."

Hách Tri Nhiễm vốn đang nghĩ đến việc sử dụng phương pháp vừa rồi, ra ngoài một lát, sau đó lấy lại một ít nước từ không gian. Thật may, Bành Vượng đã ra mặt, nàng đã tránh được cho mình một ít phiền toái. Những người biết chuyện đều hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc nên không dám hành động chậm trễ. Bành Vượng mượn một số dụng cụ đựng nước từ Lưu Lý Chính và gọi một số nha dịch đi lấy nước trong mưa. Chưa đầy một giờ trôi qua, đúng lúc Mặc Cửu Diệp lo lắng muốn đi tìm, thì Bành Vượng cùng những người khác đã đem nước quay trở lại. Lưu Lý Chính an bài người nấu thuốc, đồng thời, Hách Tri Nhiễm cũng kiểm tra và hỏi thăm người dân trong thôn.

Sau khi mẻ thuốc đầu tiên nấu xong, Hách Tri Nhiễm bảo mọi người lấy trước, phần còn lại đưa cho các nha dịch. Đến lượt những người lưu vong như họ thì uống mẻ thứ hai.

Tình hình hiện tại là chữa trị cho những người bị nhiễm phải và phòng ngừa cho những người chưa bị bệnh.

Mọi người uống thuốc xong thì trời cũng đã sáng. May mắn thay, sau cơn mưa lớn thì trời cũng đã tạnh. Bành Vượng lập tức cho người xuống núi kiểm tra tình hình.

Tin tức nha dịch mang về nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Thôn trang bị ngập trong lũ, mọi ngôi nhà đều sụp đổ, vô số t.h.i t.h.ể trôi nổi trên mặt nước. Nghe vậy mọi người đều thở dài.

Gặp phải chuyện như vậy, Bành Vượng hoàn toàn xem Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp là người đứng đầu của mình: "Sư đệ, sư muội, hai người có biện pháp ứng phó nào tốt không?"

Về vấn đề này, Mặc Cửu Diệp cũng nhất thời cảm thấy bất lực: "Trong tình trạng hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ triều đình giải quyết."

Hách Tri Nhiễm lại không nghĩ như vậy.

"Sau đại nạn sẽ có đại dịch, hiện tại trong thôn có người mắc phải bệnh dịch, nếu những t.h.i t.h.ể đó không kịp thời xử lý, e rằng dịch bệnh sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát."

"Chúng ta nên làm gì đây?" Mặc Cửu Diệp và Bành Vượng đồng thời thốt ra những lời giống nhau.

"Cách tốt nhất là đưa các t.h.i t.h.ể lên bờ càng sớm càng tốt rồi hỏa táng. Điều này có thể ngăn chặn hiệu quả sự lây lan của dịch bệnh". Theo Hách Tri Nhiễm thì đây là cách kiểm soát tốt nhất.

Bành Vượng và Mặc Cửu Diệp đồng thời mở to hai mắt, bọn họ thực sự không thể tiếp nhận ý tưởng hỏa táng thi thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.